Thanh Quan

Chương 830: Chương 830: Không cần quang minh chính đại.




Nhưng mà hắn không nghĩ tới mhi vòng tròn luẩn quẩn càng lăn càng lớn, không qua vài năm hắn làm lão đại của mấy chục người, điểm này càng khiến hắn vui thích. Hiện tại đám bạn giàu có cùng thế hệ của hắn nhìn thấy hắn đầu phải cúi thấp ba phần, ai còn dám hô to gọi nhỏ với hắn.

Hai ngày trước Vương Đại Bưu nghe đại lão bản Dương Ngọc Hải cho hắn nhiệm vụ, uy hiếp một thương hộ nhỏ ở đây, bảo hắn làm cảnh cáo đôi chút, chuyện này đối với Vương Đại Bưu mà nói quả thực là một bữa ăn sáng. Trong tiểu thương hộ này có tên lão Mã là đau đầu, Vương Đại Bưu làm cho hắn sợ, chuyên môn mang theo súng từ các con đường đặc thù. Lão Mã quả nhiên mềm xuống, đáp ứng rút lại hạng mục khai phát, chuyện này làm cho Vương Đại Bưu phi thường có cảm giác thành tựu, mang theo mấy tiểu đệ lắc lắc đung đưa đi trở về nơi bọn họ tụ tập ngày thường, lại bắt đầu ăn nhậu.

Vương Đại Bưu tuyệt đối không ngờ khi hắn uống nửa mê nửa tỉnh thì bảy tám người vạm vỡ trực tiếp chỉa họng súng tối ôm vào mặt hắn, đám huynh đệ của hắn phản kháng cũng bị trấn áp.

Ngay sau đó con mắt Vương Đại Bưu còn mông lung đã bị kéo ra khỏi xe, trải qua một phen xóc nảy thì Vương Đại Bưu mới nhìn thấy tràng cảnh của thế giới này, cũng cảm giác đũng quần ướt sũng.

Ba quân nhân sắc mặt âm lãnh đang cầm theo súng, cúi đầu nói chuyện gì đó với nhau. Vương Đại Bưu run rẩy hỏi:

- Các người là người nào?

Vấn đề này thật sự quá ngây thơ, ba tên quân nhân này không có trả lời hắn. Một người trong đó đưa khẩu súng lên, sâm lãnh hỏi:

- Cây súng này mày lấy từ nơi nào?

Trong giọng nói mang theo sát khí, Vương Đại Bưu tự nhận lá gan không nhỏ nhưng hắn có thể cảm giác được, quân nhân không phải dễ sống chung như vậy, vội vàng nói:

- Là một tiểu đệ... Một người bạn đưa cho tôi.

- Đây là súng ngắn có đánh số quân đội, nói thật đi!

- Thủ trưởng... Thật sự là bạn của tôi đưa cho.

- Bạn của mày tên là gì?

- Hắn tên là Lý Tiểu Ngũ, ở trong đám người uống rượu.

Trả lời thật nhanh chóng, Vương Đại Bưu không có thời gian phản ứng, hắn nói rõ chuyện xảy ra. Ba quân nhân này áp thấp giọng nói chuyện với nhau một chút, một người trong đó hừ lạnh một tiếng lại xách cái túi trong góc ra, ném nó lên trên bàn, tiếng vang khô khốc vang lên, bảy tám khẩu súng và viên đạn vàng óng xuất hiện.

- Những cái này là Lý Tiểu Ngũ đưa cho mày hay sao?

Vương Đại Bưu triệt để phát mộng, trong tay của hắn có súng không sai, nhưng mà hắn không có đạn, chỉ có thể thông qua súng rỗng lấy le. Một túi đạn và súng này hắn chưa thấy qua bao giờ.

Ba quân nhân này cười lạnh, nhìn xem qua Vương Đại Bưu đang bị trói kia, giống như nhìn thấy con lợn chết. Vương Đại Bưu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cuống quít hét lớn:

- Oan uổng quá, những vật này tôi không biết, thực không phải của tôi, không phải của tôi.

Thời điểm này một nam nhân trẻ tuổi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới, mời ba quân nhân kia đi tới một chút, những quân nhân hành quân lễ, lại đi ra ngoài.

Tần Mục hút một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn qua Vương Đại Bưu bởi vì hoảng sợ cho nên gương mặt vặn vẹo. Hắn nhả một vòng khói, cũng không nói chuyện, ngón tay gõ lên bàn. Mỗilần gõ thì trong lòng Vương Đại Bưu cảm thấy như có cái gì đó nện vào người, cảm giác sợ hãi càng ngày càng mạnh.

Cùm cụp!

Cùm cụp!

Vương Đại Bưu sinh ra ảo giác giống như mỗi lần gõ này, mỗi một tiếng đều như viên đạn bắn vào lòng hắn. Người trẻ tuổi kia, tùy thời có thể lấy súng trên mặt bàn, bắn đạn vào đầu của hắn.

- Vương Đại Bưu đúng không?

Tần Mục thấy Vương Đại Bưu lúc này hoảng sợ xanh mặt, lúc này chậm rãi nói:

- Những khẩu súng này ai có thể báo lai lịch được không? Tôi hy vọng nghe được đáp án thỏa mãn.

Vương Đại Bưu nước mắt chảy ra ngoài, hắn quả thật không biết những khẩu súng này từ đâu đến, chuyện này hắn trả lời không được. Rất rõ ràng, người đối diện không hài lòng với câu trả lời của hắn. Vương Đại Bưu không ngốc, nếu không cũng không kéo được nhiều người làm tiểu đệ của mình, hắn khóc lóc nói:

- Vị huynh đệ này, cho nhắc nhở đi.

Tần Mục nhất thời cười rộ lên, đứng lên đi tới bên người Vương Đại Bưu nhét cho hắn điếu thuốc, sau đó cầm bật lửa qua chậm rãi đốt thuốc, trong giọng nói mang theo khẩu khí đầu độc:

- Gần đây ai bảo anh đi giúp làm việc?

Sắc mặt Vương Đại Bưu xanh lại, điếu thuốc trong miệng rơi xuống, hắn hiểu được rồi, hắn cuối cùng hiểu rõ ràng. Vương Đại Bưu hắn lúc này là con tốt thí, đây hoàn toàn là âm mưu.

Tần Mục cười rộ lên, cúi người nhặt thuốc lên, nhìn qua phía Vương Đại Bưu. Vương Đại Bưu bờ môi run rẩy nhìn qua Tần Mục, lại nhìn qua súng ống trên mặt bàn và gật đầu.

Lại đốt thuốc cho Vương Đại Bưu, Tần Mục lúc này ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên bàn, thân thể nghiêng qua phía trước, dùng khẩu khí nghiêm khắc nói:

- Tôi cần anh ghi rõ chuyện xảy ra, không cần giấu diếm caisgif, cũng không được có lỗ thủng nào cả.

Khói thuốc trong miệng bay ra, Vương Đại Bưu cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung. Tần Mục ý tứ rất rõ ràng, chính là bảo Vương Đại Bưu biên ra được một lý do thoái thác, chỉ cần có thể kéo chuyện này lên người Dương Ngọc Hải là được. Vương Đại Bưu không ngu ngốc, từ nhắc nhở thì biết Tần Mục muốn đụng ai.

Quả nhiên Vương Đại Bưu sau khi hút xong điếu thuốc, lại đòi thêm một điếu của Tần Mục, hắn bây giờ đang biên một câu chuyện những khẩu súng này là do Dương Ngọc Hải đưa cho hắn, bảo hắn đi uy hiếp các thương hộ.

Tần Mục híp mắt, mặt không biểu tình nghe Vương Đại Bưu nói ra, ân một tiếng nói ra:

- Rất tốt, hy vọng anh nhớ kỹ những lời này, ngàn vạn không nên quên.

Vương Đại Bưu gật đầu, Tần Mục móc gói thuốc ra, lại ném vào trong túi áo Vương Đại Bưu, vừa cười vừa nói:

- Anh chỉ là tòng phạm, phán không bao nhiêu năm, nhưng điều kiện tiên quyết là phải khai ra kẻ đầu tiêu. Nhưng mà mấy năm này anh phải hiểu rõ một chuyện cho rõ ràng, nghĩ lại đi, xảy ra chuyện gì thì anh sẽ ngồi thêm vài năm, hiểu chứ?

Vương Đại Bưu gật đầu, hắn làm những chuyện kia người khác có lẽ không biết, nhưng mà trong lòng hắn hiểu được. Tần Mục thoả mãn gật gật đầu, đứng lên ra khỏi văn phòng.

Bầu trời sao lốm đốm đầy trời, không khí ở ngoại ô càng mát mẻ, có thể nhìn thấy không ít ngôi sao. Tần Mục hít sâu một hơi, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng nói ra:

- Anh làm như vậy, thủ đoạn có phải quá hèn hạ hay không?

Hàn Tuyết Lăng bật cười, nói ra:

- Anh thật là, nhớ lúc ở huyện Tây Bình Miếu Trấn hay không, thanh danh của anh không tốt đi nơi nào cả.

Tần xú, Tần âm nhân, Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Cũng chỉ có em mới nói với anh như vậy.

Hàn Tuyết Lăng trầm mặc trong chốc lát, mới ung dung nói ra:

- Mặc kệ anh làm cái gì, em đều ủng hộ anh, trên thế giới này không có người nào tốt, cũng không có người xấu, chỉ cần anh không thẹn với lương tâm là được, quá trình có thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.