Tần Mục nghe xong nhất thời theo ngồi dậy, con mắt mở to, thở phì phò dồn dập, không thể tin được hỏi:
- Em, em nói là thật, không phải lừa gạt anh chứ?
Chu Tiểu Mai oán trách nói ra:
- Sao em gạt anh chuyện này chứ, ai như anh chứ, gạt em tân tân khổ khổ giúp anh bảy năm qua, ngay cả yến hội cũng không có.
Tần Mục hiểu Chu Tiểu Mai đang cố ý phát tiết oán khí, không ngớt lời
xin lỗi, khiến Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh trợn trắng mắt, Tần Mục hiện
tại chẳng quan tâm giải thích cho Hàn Tuyết Lăng, không ngớt lời hỏi:
- Triệu giáo sư ở địa phương nào, ở địa phương nào? Em có thể bảo vệ ông ta được không? Có người làm khó không? Nhanh cho anh biết.
Chu Tiểu Mai cười rộ lên, âm thanh phi thường thanh thúy:
- Yên tâm đi, nàng đã lén lút đi vào Bắc Liêu, hiện tại bị bí thư Quý
Thu cùng Trương Thúy phó chủ tịch nghiêm mật bảo hộ, đang phối hợp kế
hoạch đấy.
Tần Mục triệt để phấn chấn, nghe điện thoại này xong toàn thân nóng lên, nhắm trúng Hàn Tuyết Lăng bất mãn kêu lên:
- Tần Mục, em ở nơi này, dù thế nào thì anh cũng không nên như vậy chứ?
Tần Mục vội vàng khoát khoát tay, tán thưởng Chu Tiểu Mai nhiều hơn, nói cho Chu Tiểu Mai hiện tại kế hoạch đã bắt đầu phát động, không cần quá
sốt ruột. Đồng thời bảo Chu Tiểu Mai thông tri Ngô Cúc, làm tư thái rút
vốn khỏi Cửu Giang, mầy chuyện cùng lúc sẽ khiến Giang Bắc bị trọng
kích.
Dùng buôn bán ép đối phương thỏa hiệp, đây là bước đi đầu tiên của Tần
Mục, chỉ có dùng tư thái lớn mới khiến Giang Bắc không thể coi thường,
như vậy mới có thể nhúng tay vào quan trường. Đây là quan thương hợp
tác.
Rất hiển nhiên, Chu Tiểu Mai làm ra chuyện này khiến Tần Mục cho Giang
Bắc biết mình quyết tâm như thế nào, hận không thể hiện tại xút ra hết
tuyệt chiêu, làm cho Giang Bắc nếm thử lợi hại, nhưng hắn biết rõ chuyện này phải làm chậm rãi, không thể nóng vội. Hắn nói cho Chu Tiểu Mai
nghe, kinh thành bên này có Dương Ngọc hải là phát ngôn của Giang Bắc
đang bị nhét vào kế hoạch của hắn, hơn nữa tối nay sẽ hành động, muốn
Chu Tiểu Mai phối hợp một ít.
Chu Tiểu Mai ân một tiếng, sau đó hỏi Tần Mục có ban thưởng gì hay
không, nhắm trúng Tần Mục cười mỉa không thôi, hai người cuối cùng kết
thúc trò chuyện. Hàn Tuyết Lăng giờ phút đã véo eo đứng trước mặt Tần
Mục, lại duỗi ngón trẻo cạo mặt Tần Mục, bị Tần Mục bắt được cánh tay,
đưa lên miệng mút.
- Bẩn chết!
Hàn Tuyết Lăng nhíu cái mũi đáng yêu, ngược lại nói ra:
- Ba ba sẽ rút ra một tốp cảnh vệ, chuyện này không thành vấn đề.
Tần Mục cân nhắc đôi chút, gật gật đầu nói ra:
- Nhưng mà buổi tối khẳng định có việc, chỉ sợ không ngủ được đâu.
Hàn Tuyết Lăng nhất thời hét lên, muốn tránh thoát Tần Mục, nhưng Tần
Mục đã sớm đoán được biểu hiện của nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng và
ngã xuống giường.
Hàn Tuyết Lăng cười duyên một tiếng, nói ra:
- Anh là bại hoại, lúc nào cũng làm chuyện hư hỏng, không nên giữa ban ngày sao. Anh đấy, có phải ăn em rồi nghiện đúng không, nếu em đi trên
biển, anh khẳng định sẽ ăn vụn.
Nói xong trợn mắt nhìn qua hướng Dương Yếp.
Tần Mục nhất thời kích linh, thò tay vuốt tóc Hàn Tuyết Lăng, nhẹ giọng nói:
- Có đôi khi là bất đắc dĩ như vậy.
Hàn Tuyết Lăng nói những lời này cũng làm cho Tần Mục cảm thấy mấy ngày
nay có chút không đúng, sắp đại chiến rồi, nhưng trước khi đại chiến hắn lại phập phồng không yên, không khỏi có chút làm cho người ta chê cười. Hắn nhẹ nhàng ôm Hàn Tuyết Lăng, ngửi hương thơm của nàng, hỏi:
- Em cảm thấy anh là người thế nào?
Hàn Tuyết Lăng cười lên, nói:
- Anh thật là kỳ quái, anh là dạng người gì còn hỏi người khác sao? Đi, đừng nằm, dạy em chơi đi.
Tần Mục mắt trợn trắng, hắn ở trong mắt của Hàn Tuyết Lăng còn kém cả trò chơi, hắn đứng lên cười nói:
- Em đấy, không làm việc đàng hoàng, trò chơi này bày ở đó, còn có thể chạy hay sao?
Nói thì nói như thế, nhưng Hàn Tuyết Lăng hào hứng cao vậy, Tần Mục cũng không có phản đối, hai người bắt đầu chơi game.
...
Buổi tối cục trưởng cục bảo vệ tri thức Vân Thiên Nhạc mở tiệc tối chiêu đãi Chu Tiểu Mai. Lúc này mới chính thức bắt đầu, mặc dù không có phóng viên đến tìm hiểu nhưng mà cao tầng quan trọn tới không ít. Chu Tiểu
Mai hoàn toàn thể hiện ra phong cách quý phái của mình, làm cho những
người đều tra nàng kinh ngạc, nàng vài năm trước chỉ là lão bản một
khách sạn ở huyện thành nhỏ, nhưng mà hiện tại đã trở thành nhân vật giơ tay nhấc chân có thể khiến cổ phiếu Mỹ biến động. Thủ đoạn kinh doanh
phi thường mạnh mẽ, người biết rõ nội tình trong đó cũng bội phục nhãn
lực của Chu Tiểu Mai.
Trên yến hội, Chu Tiểu Mai bảo luật sư đi theo lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu tri thức ra, một lần nữa nói rõ máy móc của Vạn Yến hoàn toàn
không tồn tại thiếu hụt trong tri thức.
Lần này chung quanh lặng ngắt như tờ, những Hoa kiều ngoại quốc nói
tiếng Trung không tệ, hắn nhắc lại hoàn tất, mượn thái độ của của nước
Mỹ yêu cầu Vân Thiên Nhạc trả lời chính xác cho tập đoàn Vạn Yến, nếu
không tập đoàn Hoa Hạ sẽ rút vốn đầu tư ra khỏi Trung Quốc.
Loại tranh luận nguy hiểm này khó nói được, còn không có đợi Vân Thiên
Nhạc bày ra tươi cười hòa nhã với Chu Tiểu Mai, nàng đã nói trước, vẫn
cho rằng Trung Quốc có hoàn cảnh đầu tư và chính sách tốt, hơn nữa nàng
tỏ vẻ thất lễ. Thái độ của nàng khiến mọi người hảo cảm, cho vỗ tay vang rền.
Chu Tiểu Mai vào lúc này ném bom tấn ra, tập đoàn Hoa Hạ sẽ không rút
vốn, thậm chí sẽ tăng lớn đầu tư, ủng hộ tập đoàn Vạn Yến kiến thiết nhà máy khác ở các nơi, địa chỉ kiến tạo cụ thể, Chu Tiểu Mai tỏ vẻ sẽ chọn ở phương nam.
Tin tức quan trọng này hấp dẫn người ở yến hội, mỗi người đều có chút
không thể thừa nhận lời của Chu Tiểu Mai. Đụng phải cường lực ở Giang
Bắc, tập đoàn Hoa Hạ mang theo tư thái yểm hộ tập đoàn Vạn Yến, vẫn đầu
tư mở thêm chi nhánh, đây là phách lực bực nào? Chu Tiểu Mai còn tỏ vẻ
Vân chủ tịch của tập đoàn Vân Mỹ Thực đã từng hợp tác với tập đoàn Vạn
Yến được tập đoàn Hoa Hạ ưu ái, sẽ trở thành đồng bạn hợp tác của tập
đoàn Vạn Yến.
Đây là tin tức lớn, ngày hôm nay Vân Băng cũng tới yên hội là do Vạn Yến mời. Vân Thiên Nhạc không nhận được báo trước, Vân Băng cũng chưa nói
với hắn, bởi vì hắn là cha của Vân Băng.
Lúc Chu Tiểu Mai ném ra quả bom đầu tiên, Tần Mục trốn trong xe, chỉ vào đám côn đồ tóc xanh tóc đỏ đang đi tới tiệm cơm của lão Mã nói:
- Thông tri cảnh vệ, tìm nơi đặt chân của bọn họ, bắt toàn bộ đám người bọn chúng lại.
Hàn Tuyết Lăng gật gật đầu.
Vương Đại Bưu là người sinh ra ở kinh thành, thời điểm người cùng thế hệ của hắn ra thị trường làm ăn, hoặc là mở tiệm cơm, hoặc là chạy đi vận
chuyển thuê, hoặc là mở tiệm uốn tóc, chỉ có Vương Đại Bưu sa và xa hoa
quên mất bản thân mình, nhìn thấy người khác đều phát tài, đỏ mắt cổ
thô, cuối cùng hắn kéo mấy tên côn đồ, ỷ vào chính mình có ưu thế người
kinh thành, bắt đầu chơi thu phí bảo hộ sinh hoạt.