Cơ hội như vậy Tần Mục trầm ngâm một lát, trên mặt dần dần tươi cười tà
ác, lái xe về nhà. Hàn Tuyết Lăng lúc này đã thức dậy nhưng không xuống
giường. Tần Mục cười ngồi bên cạnh, vươn tay tiến vào trong chăn. Hắn
tay có hơi mát, vừa mới đụng vào da thịt của Hàn Tuyết Lăng thì Hàn
Tuyết Lăng đã thét lên chói tai ngồi dậy.
- Nhanh một chút, hôm nay đi dạo phố với em.
Tần Mục cách chăn sờ Hàn Tuyết Lăng vài cái.
- Anh không đi làm?
Hàn Tuyết Lăng nghi hoặc hỏi.
- Anh được lãnh đạo quan tâm, cho anh nghỉ vài ngày, để cho anh ở cùng với em.
Chuyện này là do Bùi Hải Đào tự mình phê, Tần Mục đoán chừng Bùi Hải Đào không có ý kiến gì.
- Vậy là tốt rồi, từ khi kết hôn tới giờ, anh chưa từng dẫn em đi dạo phố.
Hàn Tuyết Lăng xốc một góc chân lên, phát hiện ánh mắt Tần Mục có chút không đúng, vội vàng đắp chăn lại, nhõng nhẽo cười nói:
- Em phải mặc quần áo, anh ra ngoài đi.
Tần Mục sững sờ, hỏi:
- Đã làm thời gian dài như vậy, em mặc quần áo cần anh tránh sao?
Hàn Tuyết Lăng cười rộ lên, trong mắt mang theo ngượng ngùng, thấp giọng nói ra:
- Anh không thành thật một chút, em sợ vừa sáng anh đã đùa nghịch chuyện xấu.
Tần Mục nhất thời á khẩu không trả lời được, đêm qua cái giày vò một
trận, Hàn Tuyết Lăng nhiều lần xin tha mạng, Tần Mục vẫn không chịu bỏ
qua, trách không được đồng hồ sinh học của Hàn Tuyết Lăng rất tốt nhưng
hai ngày qua vẫn ngủ nướng như vậy.
Ăn điểm tâm, Hàn Tuyết Lăng thu thập một chút, Tần Mục đi đối diện gõ
cửa. Chỉ chốc lát sau Dương Yếp mở cửa ra, nói cho hắn biết Hà Tinh cũng rời khỏi, hình như hôm nay có tổng giảm đốc ngoại quốc tới tìm hiểu,
nàng phải làm tin tức trọng điểm cải cách, Tần Mục nghe lắc đầu không
thôi, Hà Tinh phải đi phỏng vấn Chu Tiểu Mai rồi, không biết có biến
thành khẩu chiến hay không?
Dương Yếp xem sắc mặt Tần Mục có chút không đúng, quan tâm hỏi chuyện gì phát sinh. Tần Mục khoát khoát tay, bảo nàng không nên quan tâm, cũng
nói cho Dương Yếp nghe, dượng của nàng không có nguy hiểm gì, hiện tại
đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Nhưng mà đã có tin tức cha của đại minh tinh bị đánh bể đầu, hỏi Dương Yếp tính thế nào.
Dương Yếp cúi đầu không nói lời nào, nói rõ cho Tần Mục quyết định. Tần
Mục thấy nàng bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, chỉ có nhún nhún vai, gọi cho Ruth, tại nước Mỹ bên kia nói vài câu, Dương Yếp tiểu thư đang theo
Sydney tiểu thư huấn luyện, chuẩn bị ngày trở về sẽ diễn xuất ở sân khấu Hương Cảng.
Ruth thấy Tần Mục luân phiên điện thoại thì căm tức không thôi, dùng
Trung nói Tần Mục đáng gãy thời gian lãng mạn của người khác, nữ nhân
nước Mỹ rất trự tiếp, Tần Mục nhanh chóng dặn dò xong thì cúp điện
thoại.
Dương Yếp tiễn Tần Mục ra khỏi phòng, mím môi thấp giọng nói cám ơn, Tần Mục khẽ gật đầu đi trở về, Dương Yếp dùng giọng chỉ có mình hắn nghe
được:
- Tôi ở đối diện, anh, anh có thể tới.
Hiện tại đã dần dần lộ xuân ý, Tần Mục lái xe, Hàn Tuyết Lăng ngồi ở vị
trí ghế phụ nhìn náo nhiệt bên ngoài. Hàn Tuyết Lăng trên đường đi yên
tĩnh, hoàn toàn không phù hợp biểu hiện nữ nhan dạo phố. Tần Mục rất
buồn bực, sau đó đánh thức nàng, kỳ quái hỏi:
- Tuyết Lăng, em sao thế, buổi tối ngủ không được ngon giấc?
- Anh cứ nói đi?
Hàn Tuyết Lăng trợn mắt nhìn hắn, nói ra:
- Anh làm chuyện tốt còn hỏi em sao?
Tần Mục cười khổ không thôi, không tiếp lời, mà là dùng khẩu khí nghiêm khắc hỏi:
- Tuyết Lăng, hỏi em một vấn đề, em bây giờ có thể điều binh tới không?
Hàn Tuyết Lăng tròng mắt hơi híp, trừng mắt nhìn Tần Mục cả buổi không
nói lời nào. Nữ nhân nếu ánh mắt chuyên chú, tuyệt đối cất giấu một
thanh đao, Tần Mục có chút chột dạ nói ra:
- Nhìn cái gì vậy?
Hàn Tuyết Lăng duỗi ngón trỏ ra, đặt ở trước mặt Tần Mục quơ vài cái, nói ra:
- Có phải anh muốn làm gì không? Anh cứ dùng bộ đội là không tốt.
Tần Mục cười lên, nói ra:
- Chỉ cần em có thể điều động là được, giữa trưa đi nhà củ em ăn cơm, buổi tối anh dẫn em đi đùa giỡn, thế nào?
Cho dù là nữ nhân thế nào, đi dạo phố sẽ không có chán ghét cái gì. Đừng nhìn Hàn Tuyết Lăng trên xe bộ dáng lười biếng, nhưng mà sau khi vào
cửa hàng thì hưng phấn mười phần. Cho dù Tần Mục đã chuẩn bị liều mình
vì quân tử, nhưng trước mặt với Hàn Tuyết Lăng thể năng to lớn cũng
không chịu nổi.
Hai người đi dại ba giờ, Hàn Tuyết Lăng mới điện thoại tới Hàn gia, nói
muốn trở về ăn cơm. Tần Mục cảm thấy bữa cơm này tới quá muộn,, kỳ thật
Hàn Tuyết Lăng ngày trở về đã được sửa đổi, nhưng mà ngày đó hai người
ngủ suốt môt ngày, buổi chiều lại đại chiến ba trăm hiệp, cũng không có
khí lực và tinh lực đi qua.
Tần Mục mang theo bao lớn bao nhỏ, nhét đầy phía sau xe Audi, Hàn Tuyết Lăng ngồi trên xe còn chưa thỏa mãn, nói:
- Tần Mục, thật vất vả đi một lần, buổi chiều đi với em tới Kim Ba nhé, nghe nói chỗ đó có quần áo không tệ.
Tần Mục nói:
- Tốt.
Hắn không có tiếp tục nói chuyện, sợ Hàn Tuyết Lăng thất vọng, lái xe đi tói Hàn gia. Hàn Tuyết Lăng bởi vì Tần Mục đáp ứng thì vô cùng cao
hứng, hôn lên má Tần Mục một cái, khiến Tần Mục thiếu một ít lái xe lên
lề đường.
Giữa trưa ăn cơm xong, Tần Mục lại cùng Hàn Tuyết Lăng mua ít đồ. Hàn
Tuyết Lăng cũng không biết nhớ tới cái gì, dắt Tần Mục đi mua đĩa trò
chơi, xem ra đang chuẩn bị chơi game. Tần Mục bất đắc dĩ, hắn qua loa
mua cho nàng, đáng tiếc Hàn Tuyết Lăng không thuận theo không buông tha
hỏi thăm cái các loại trò chơi, sau khi nghe được đáp án thì bắt hắn đi
mua máy vi tính.
Trong đầu Tần Mục hiện ra một hình ảnh hai người cùng ôm máy tính cả
ngày đêm, thao túng lấy tiểu xa tăng bắn nhau, ai thua ở dưới...
Về đến nhà có nhân viên máy tính đi theo tới nhà lắp đặt cho Tần Mục,
lại điều chỉnh xong mới khiến Hàn Tuyết Lăng thoả mãn, lôi kéo Tần Mục
chơi Hồng cảnh, Tần Mục bất đắc dĩ bảo nàng nên làm quen trước, lúc này
mới xụi lơ nằm trên giường.
Còn chưa có nằm bao lâu, Chu Tiểu Mai đã gọi điện thoại tới, nói rằng Hà Tinh phỏng vấn nên phi thường vui vẻ, đoán chừng Hà Tinh khẳng định đã
ngửi ra rồi. Tần Mục không có tiếp lời Chu Tiểu Mai, mà là hỏi thăm
quyền sở hữu tri thức thế nào rồi.
- Vấn đề rất lớn, đó bên kia cảm thấy áp lực.
Chu Tiểu Mai trầm ngâm nói:
- Từ trên mặt pháp lực thì chúng ta hoàn toàn đứng chân rồi, cho nên
thông tri ban giám đốc, chuẩn bị bước thứ hai của kế hoạch, buổi tối hôm nay sẽ có yến hội và thông báo ra.
Bước thứ hai của kế hoạch là xây dựng nhà máy ở nơi khác, chỉ cần Giang
Bắc cấm Vạn Yến, cũng không có nghĩ mấy tỉnh khác bỏ qua bánh ngọt này,
Tần Mục tỏ vẻ đồng ý.
Chu Tiểu Mai nghe Tần Mục đánh nhịp, liền tiếp tục nói:
- Đúng rồi, lần này trở về em quên nói một chuyện.
Tần Mục ah một tiếng, Chu Tiểu Mai trí nhớ tốt mà quên đi, đây đúng là
đầm rồng hang hổ. Chu Tiểu Mai cười rộ lên, thấp giọng nói câu.