Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, Nghiêm Đức Công này biết đây là
chiến đấu của Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải, tuy hắn không biết bối cảnh
cụ thể của hai người này, nhưng nghĩ đến có lẽ đều phi thường hùng
hậu, cũng hạ quyết tâm trước mặt Tần Mục, sau lưng vẫn vụng trộm điện
thoại cho Dương Ngọc Hải, hắn cũng không dám đứng hẳn về bên ai.
Khẩu cung của Mộ Băng Đồng khẩu đã lấy xong, có Tần Mục đảm bảo, tự
nhiên không cần hỏi thêm cái gì nhiều. Tần Mục lúc gần đi còn nắm tay
của Nghiêm Đức Công, lực tay không nhỏ, cười nói:
- Tôi ở nhà chờ tin tức tốt của Nghiêm cục trưởng, sẽ tùy thời đứng ra chứng thực.
Nghiêm Đức Công trong lòng run rẩy, Tần Mục đang quyết tâm cứng đối cứng với Dương Ngọc Hải ah, hắn gật gật đầu nói ra:
- Rất nhanh sẽ có tin tức, Tần khoa trưởng nên kiểm tra thân thể một chút.
Tần Mục không nói cái gì nữa, gật gật đầu mang theo Mộ Băng Đồng vào xe
cảnh sát. Lúc tới thì bị còng tay, lúc đi thì cung kính, Mộ Băng Đồng
trải qua biến đổi lớn nhất của nhân sinh, ngồi ở phía sau xe dùng ánh
mắt khả nghi nhìn qua Tần Mục.
Trải qua chuyện ở đồn công an, Tần Mục cũng không có tâm tình đi tới
bệnh viện, dặn dò Mộ Băng Đồng nếu Mạnh Khiết tỉnh thì gọi điện cho hắn, liền lái xe rời khỏi bệnh viện.
Mộ Băng Đồng ở trong đồn công an nhìn thấy uy thế của Tần Mục, cũng
không dám nhiều lời, nàng luôn cảm thấy thái độ của Tần Mục với nàng
hình như có chút quái dị, lại không biết quái dị ở đâu, muốn hỏi lại
không dám hỏi, chỉ gật đầu đáp ứng yêu cầu của Tần Mục.
Ngày hôm sau Chu Tiểu Mai sáng sớm đã rời đi, Tần Mục lái xe chở nàng
tới sân bay, nàng còn muốn bày ra bộ dáng đi tới Bắc Liêu. Hai người ở
phi trường một tìm nơi yên tĩnh hôn nhau thăm thiết, thẳng đến khi Tần
Mục cảm giác súng sắp cướp cò mới rời khỏi thân thể Chu Tiểu Mai.
Chu Tiểu Mai mặt mũi đầy u oán, nếu lần đầu tiên ở trên xe thì có chút
không quen, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần hiến thân cho Tần Mục mới có cảm giác an tâm. Nàng đến kinh thành vốn ôm mục đích này mà tới, nhưng mà
phu nhân chính thức của Tần Mục đang ở trong nhà, nàng khẳng định không
thể có chuyện gì với Tần Mục, cũng không có cơ hội. Đừng nhìn Tần Mục có nhiều nữ nhân, nhưng mà chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, chẳng lẽ
đây là điểm nàng phải thừa nhận.
Sửa y phục cho thẳng, Chu Tiểu Mai kéo gương nhỏ ở giữa xe soi gương. Tần Mục lẳng lặng nhìn qua nàng, cười nói:
- Cách ăn mặc xinh đẹp như vậy, đúng là bộ dáng tổng giám đốc công ty lớn nha.
Chu Tiểu Mai cười nói tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Tần Mục bày ra phong tình, kiều mỵ nói ra:
- Cho dù là tổng giám đốc, đó cũng là tổng giám đốc trong tay của anh, còn không phải bị anh tùy ý bóp tròn bóp méo sao?
Câu bóp tròn bóp méo này khiến tâm tư Tần Mục nóng lên, con mắt nhìn
thẳng bộ ngực cao ngất của Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai thấy hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào ngực của mình, phi một tiếng, đấm vào vai của hắn,
mở cửa xe đi xuống.
Tần Mục quay kiếng xe xuống, nhìn Chu Tiểu Mai nói ra:
- Hết thảy cẩn thận, nếu như cảm giác có phản đối lớn thì điện thoại cho anh, hoặc là trực tiếp bay qua Mỹ.
Chu Tiểu Mai nhìn hắn, mang theo chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoay
người liền đi vào sân bay, không nhìn lại Tần Mục. Tần Mục có thể cảm
giác nàng quay lại là khó bỏ cỡ nào, nhưng đây cũng là chuyện không có
biện pháp.
Trong xe chốc lát, Tần Mục móc điện thoại ra, lúc này trưc tiếp điện cho Ruth.
- Lão bản, ngài biết rõ thời gian này điện thoại là không thích hợp cỡ nào không?
Trong giọng của Ruth tràn ngập câu oán hận:
- Tôi và Putte tiến hành tiệc tối ánh nến, ai, có lẽ tôi nên đóng di động lại.
Tần Mục vừa nghe đến Ruth quái thanh quái khí thì buồn cười, nói ra:
- Vậy anh thay tôi cảnh cáo Putte, nếu như hắn dám khi dễ nữ trợ thủ đắc lực của tôi, tôi nghĩ hắn đời này đừng mong nhìn thấy nữ nhân khác.
Ruth cười nhõng nhẽo một hồi, Tần Mục nói lời này nàng cảm thấy thú vị, nghe lão công Putte kêu la thì Tần Mục cười nói:
- Ruth, cô nói chuyện quá ẩn dấu, tôi chỉ hả giận cho cấp dưới, cũng không phải là nữ nha.
Hai người nói vài lời, Tần Mục hỏi thăm Ruth thám thính tình huống của
Lam Uân, có cơ hội qua mặt FBI được hay không, Ruth tỏ vẻ phi thường
tiếc nuối, nàng đã vận dụng lực lượng của tập đoàn Hoa Hạ nhưng mà Lam
Uân là nhân vật phi thường trọng yếu, muốn tiếp xúc là không thể nào.
Chuyện này Tần Mục xem như triệt để hết hy vọng, Ruth tắt điện thoại nói cho Tần Mục, có thể ngân nhắc thiếu nữ hacker thiên tài của Vatican ,
nghe nói nữ hài tử kia hiện tại có kế hoạch điên cuồng, cần tăng thêm
nhiều server, nhưng hiện tại nàng bị giám thị phi thường nghiêm ngặt,
nếu như có thể mang nàng tới Trung Quốc... Ruth nói phi thường mịt mờ,
bên trong ý tứ không cần nói cũng biết.
Tần Mục nhất thời vỗ đầu, phát hiện mình có chỗ nhầm lẫn. Lam Uân là
nhân tài, mà thiếu nữ thiên tài càng sắc bén, nếu như nữ hài này trong
tay của hắn, hắn lập tức bị Ruth kiến nghị này làm nhiệt huyết sôi trào. Miễn cưỡng khôi phục tâm tình, hắn mới thông tri Quý Chí Cương, chuyện
Lam Uân hắn không cần quan tâm, hắn đi đường khác đi.
Quý Chí Cương nghe xong thở dài, nói ra:
- Tần ca, may mắn anh triệt tiêu lệnh này, bằng không tôi sẽ không may,
mấy người bạn ở nước Mỹ nói cho tôi biết, hình như có người khác chú ý
tới tôi rồi.
Tần Mục ân một tiếng, dặn dò Quý Chí Cương chú ý cẩn thận, im lặng buôn bán là được.
Bận xong công việc, Tần Mục tâm tư đặt lên người Dương Ngọc Hải. Tội
danh dâm ô phụ nữ không có gì, Dương Ngọc Hải nộp tiền phạt thì không
cần câu lưu. Bây giờ cần làm nhiều chuyện, nhưng mà Tần Mục lại không
thể ra mặt.
Nghĩ tới đây Tần Mục gọi điện cho lão Mã, hỏi thăm chuyện đám côn đồ.
Lão Mã nói cho Tần Mục nghe, đêm qua Dương Ngọc Hải hình như xảy ra
chuyện, chỉ có một tên lưu manh đàm phán với hắn. Hắn thấy Tần Mục cũng
không tới, cũng đặt chuyện này xuống, muốn buổi tối đánh nhịp. Trong lời hắn nói tên lưu manh côn đồ này mang theo súng, lão bà của hắn bị dọa
hỏng, bảo hắn vội vàng ném việc này đi.
Tần Mục nghe xong con mắt tựu sáng lên, hỏi:
- Lão Mã, ý của ông thế nào tôi không miễn cưỡng, nhưng mà tôi có thể
cho ông biết một điểm, bọn chúng dám chơi súng, vậy bọn chúng chết chắc
rồi, điểm này tôi có thể cam đoan.
Lão Mã lâm vào trầm mặc, qua cả buổi hắn ấp a ấp úng nói:
- Tần khoa trưởng, nói thật, tôi rất sợ.
Tần Mục ân một tiếng, lão Mã chỉ là tiểu thị dân bình thường, cho dù ở trọng vị gặp súng ống cũng sợ hãi. Hắn chậm rãi nói:
- Ông xác định đám người kia có súng?
Lão Mã rung động nói ra:
- Tôi nói là thực, bọn chúng đâu chỉ là lưu manh côn đồ, quả thực là xã hội đen.
Tần Mục hỏi:
- Buổi tối hôm nay ông nói cho bọn chúng biết, chuyện này ông buông tha, chuyện sau đó ông không cần quan tâm, không hốt gọn bọn này tôi sẽ
không cho ông lãn vào.
Một câu làm cho lão Mã an tâm lại, nói vài lời có lỗi, Tần Mục cũng lơ đễnh.