Lại đánh thêm hai gậy, Tần Mục cảm thấy lưng đau đớn. Thằng này ra tay
không lưu tình, xem ra ngày thường làm chuyện này không ít. Hắn thấy Tần Mục cúi đầu xuống, ném gậy cảnh sát lên bàn, nói ra:
- Móa, đúng là không sợ chết, dám gây Dương lão bản.
Tần Mục vốn cho rằng Dương Ngọc Hải và tên Hà đội trưởng có chuyện ẩn
bên trong, bây giờ nghe tên cảnh sát này nói ra, trong nội tâm tựu của
hắn sáng tỏ. Trách không được Dương Ngọc Hải lại báo động, thì ra báo
động cũng có nguyên nhân. Cũng nắm cơ hội này, Tần Mục có ý định nắm đầu Dương Ngọc Hải từ nơi khác rồi, biến thành khổ nhục kế.
Cảnh sát kia mắng xong, thò tay kéo túi áo của Tần Mục, bởi vì giấy
chứng minh công tác và chứng nhạn sĩ quan của Tần Mục bị tên tiểu cảnh
sát lấy đi, trên người chỉ còn điện thoại và túi tiền. Tên cảnh sát này
nhìn điện thoại, cười nhạo nói:
- Được ắm, hiện tại ngay cả tao cũng không có điện thoại, mày làm ăn rất không tệ, lúc nào tới chỗ của tao đăng ký, tao nhìn xem mày một ngày
kiếm được bao nhiêu.
Nói xong mở túi tiền của Tần Mục ra.
Túi tiền của Tần Mục thường xuyên mang theo hai ngàn tiền giấy, một xấp
tiền một trăm nguyên giày hiện ra trước mặt, tên cảnh sát này sáng mắt
ra, trong miệng vừa nói gở, vừa móc tiền bỏ vào túi áo.
- Cạch!
Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, tên Hà đội trưởng kinh hoàng nhìn qua động
tác của tên này, biểu hiện trên mặt như khóc mà không khóc được, giống
như cười mà không phải cười, không biết nên nói gì cho phải. Tên tiểu
cảnh sát vừa rồi chạy tới trước mặt Tần Mục, thò tay tháo còng tya ra.
- Tiểu Triệu, mày bị ngu à, thằng này là người bị tình nghi, ngươi mày biết mày đang làm gì không?
Tên cảnh sát lớn tuổi quát, liếc mắt nhìn qua biểu lộ kỳ quái của Hà đội trưởng, nhìn qua tiểu cảnh sát rống lên.
Tần Mục không nói lời nào, dùng sức xoa cổ tay, lại động động lưng, cười lạnh nói:
- Xem như rất tốt, không có thương tổn gân động cốt.
Động tác này trong mắt Hà đội trường, chuyện này không tốt rồi, hắn dùng ngữ khí đông cứng nhìn qua tên cảnh sát lớn tuổi quát:
- Lão Lưu, có phải anh động thủ không?
Lão Lưu bị Hà đội trưởng kêu lên thì run rẩy, túi tiền trong tay rơi
xuống đất. Hà đội trưởng đi lên vài bước, một cước đạp tên cảnh sát này
té ngã, nhìn thấy trên bàn có gậy cảnh sát, cầm lên nện vào người tên
cảnh sát lớn tuổi, trong miệng mắng:
- Tôi cho anh dùng hình phạt riêng, dùng hình phạt tiêng này!
Tên cảnh sát này dùng sức ngăn cản gậy của Hà đội trưởng, nói:
- Hà đội trưởng, đây là do anh nhắn bảo mà, sau khi đi vào trước đốn
xương sườn, anh không thể không tuân quy củ, coi chừng tôi tố cáo trước
sở trưởng đấy.
Những lời này nhất thời giống như thêm dầu vào lửa, Hà đội trưởng đang
nghĩ ngợi thay đổi ấn tượng với Tần Mục, muốn chơi chiêu giận dữ mắng mỏ cấp dưới, bây giờ bị tên cảnh sát lớn tuổi này chọc ra, cơn tức này
nhất thời giấu ở trong lòng ra không được, ra tay cũng không lưu tình.
Tần Mục lười xem trò khôi hài này, hắn cầm điện thoại trên bàn, gọi tới
cục trưởng công an khu vực này. Đợi đến lúc điện thoại được tiếp thì vừa cười vừa nói:
- Nghiêm cục trưởng, tôi là Tần Mục ah, tôi báo án với ngài...
...
Đêm nay nhất định không bình tĩnh.
Trải qua cơ quan công - kiểm - pháp đột kích, một khối u ác tính ở kinh
thành bị diệt trừ, ở trong Dạ Ba Lê xuất hiện nhiều án hình sự, hơn nữa
buôn bán thuốc phiện hàng cấm, cơ hồ tất cả người phụ trách bị bắt lại.
Bị thẩm vấn ngay trong đêm, Bộ thương mại tra ra được không ít đồ vật
hắc ám, mục tiêu trực chỉ Ký Bắc. Chuyện này phi thường lớn, lần này đột kích kiểm tra mang theo cái gì không ai biết được, nhưng mà báo cáo của chuyện này đã được đặt lên bàn các cơ quan chuyên môn, vấn đề này nói
rõ có người muốn làm lớn chuyện này.
Không thể giấu, không thể dịch, phải đi theo đúng đường kiểm tra. Không
ít người vào lúc rạng sáng có điện thoại reo vang, nghe tin tức xong
chẳng thể ngủ được nữa, văn vê cảm giác đau đầu.
Chuyện này lớn rồi, nhưng có chuyện cũng không nhỏ, nhất là bộ công an.
Khoa trưởng hồng nhân của bộ tin tức bị người ta xem như chơi tiên nhân
khiêu bắt lại, còn bị người động thủ, cục trưởng cục công an khu vực đó
là Nghiêm Đức Công vô cùng tức giận. Dựa theo cấp bậc, Tần Mục mặc dù
chỉ là khoa trưởng, nhưng là nhân vật bình khởi bình tọa với hắn, cộng
thêm hạng mục của khoa nghiên cứu được quân đội chú ý, Tần Mục là khoa
trưởng chủ trì đại cục, bối cảnh càng phi thường hùng hậu, thậm chí hắn
chỉ cần chơi là có thể dẹp chức cục trưởng của Nghiêp Đức Công qua một
bên. Vốn mấy ngày hôm trước bởi vì kết bạn Tần Mục cho nên Nghiêm Đức
Công đắc chí, đang nghĩ ngợi làm sao đánh tốt quan hệ với Tần Mục, trong nháy mắt thủ hạ của hắn chọc ra cáo sọt lớn này, làm cho hắn có cảm
giác như trơi sập xuống.
Hắn nhận được điện thoại của Tần Mục xong thì lập tức dẫn người đi thẳng tới đồn công an, Tần Mục đang ngồi ở trong phòng thẩm vấn nói chuyện
với nữ hài tử trẻ tuổi, mấy nhân viên cảnh sát bên cạnh tất cung tất
kính. Hắn tức giận đi vào, nhìn đám người phía sau quát:
- Tạm giam những tên vi phạm pháp luật ngay lập tức!
Mộ Băng Đồng giờ phút này giống như đang nằm mơ, vốn kinh hồn táng đảm
vì bị bắt vào cục công an, lại mờ mịt bị người ta mời vào phòng thẩm
vấn, hiện tại lại nhìn thấy có quan lớn vẻ mặt ôn hòa với Tần Mục, trong miệng không ngừng Tần khoa trưởng, xem bộ dáng là nịnh bợ không hết.
Nàng lúc này mới hiểu được Tần Mục đã từng nói hắn là nhân viên hành
chính, hình như là thực.
Tần Mục cười tiếp nhận thuốc lá của Nghiêm Đức Công đư qua, chỉa chỉa Mộ Băng Đồng nói ra:
- Cô gái này bị người khác uy hiếp, hiện tại tôi mang cô ấy đi báo án.
Nghiêm Đức Công hiện tại chỉ cầu Tần Mục đừng đổ chuyện này lên người
của hắn thôi, cái gì còn lại thì dễ nói, nhất thời gật đầu nói:
- Bộ công an chính là nơi chuyên bắt tội phạm, không bằng hiện tại lấy khẩu cung của cô gái này, chúng ta đổi địa phương nhé?
Tần Mục gật gật đầu, đứng lên nhìn Mộ Băng Đồng nói ra:
- Có cái gì thì nói cái đó, đừng suy đi nghĩ lại.
Nói xong liền cùng Nghiêm Đức Công rời khỏi phòng thẩm vấn, trực tiếp đi tới văn phỏng đồn trưởng.
Tần Mục chỉ muốn trừng trị Dương Ngọc Hải, về phần chuyện phát triển sau đó hắn không quan tâm. Hai người ở trong phòng đồn trưởng đạt thành
nhất trí, do Nghiêm Đức Công phát ra mệnh lệnh bắt Dương Ngọc Hải về quy án. Chuyện này không phải đặt tại trên người Tần Mục, chỉ sợ Nghiêm Đức Công sẽ giống như tên Hà đội trưởng, mà bây giờ kết quả những người kia biến thành con thỏ bị họng súng gí vào, mà Nghiêm Đức Công biến thành
nông dân mất bò mới lo làm chuồng.
Dựa theo chương trình bình thường, chuyện của Dương Ngọc Hải căn bản
không tính là cái gì, nhiều lắm chỉ phạt tiền và câu lưu mười lăm ngày,
nhưng mà trên tay của Tần Mục tuyệt đối không phải mười lăm ngày đơn
giản như vậy.