Thanh Quan

Chương 259: Chương 259: Gặp người quen ở Long Tộc quán. (1)​




Tần Mục ho khan một tiếng, nói:

- Như vậy đi, mọi người cùng nhau đi ăn cơm tiệm vậy, trễ thế này còn mua thức ăn, chỉ sợ mọi người đều bị đói bụng.

Tần Mục cũng không phải người hiền lành, thậm chí còn là người có chút hẹp hòi, tài xế là tri kỷ của lãnh đạo, lãnh đạo thỉnh thoảng nên giữ gìn tài xế của mình. Huống chi quan hệ giữ Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng không chỉ là lãnh đạo cùng tài xế, ở giữa còn có Quý Chí Cương cùng Cừu Tiểu Thiền, tự nhiên cần thân mật hơn một ít. Hắn đây là rõ ràng muốn châm chọc Mạnh gia không xem trọng cuộc hôn nhân này, lập tức đem dáng vẻ trầm ổn trục lợi trên quan trường đặt sang một bên, một ủy viên chính hiệp về hưu thôi, chẳng có gì đáng lo lắng.

Không khí lại lần nữa xấu hổ, Mạnh Quan Lanh bất đắc dĩ nhìn cha mình. Bố cục hôm nay là do cha nàng quật cường làm xuống, ở trong lòng của hắn làm sao để con gái mình gả cho một lâm thời công của chính phủ đây? Huống chi cha mẹ của Cừu Tiểu Bằng cũng không đến nhà, theo Mạnh phụ xem ra là thái độ không tôn trọng Mạnh gia!

- Dát chi…

Cửa phòng Mạnh Á Linh bị mở ra, Từ Na từ trong chạy ra ngoài. Hôm nay nàng cũng không trang điểm, chỉ mặc một thân quần áo màu đông thanh lịch, rất có hương vị cô gái thanh xuân. Cừu Tiểu Bằng đúng lúc đi tới cửa, Từ Na ai u một tiếng, không kiên nhẫn nói:

- Tôi nói Bằng Bằng, muốn vào phòng Á Linh cũng không cần gấp gáp như vậy đi? Nhìn xem, khiến khuôn mặt đỏ bừng, anh cũng không sợ xấu hổ.

Từ Na hình như thật quen thuộc với Mạnh gia, nói chuyện không kiêng kỵ, Mạnh phụ bất đắc dĩ quát:

- Tiểu Na, nhìn xem, nói chuyện thành bộ dáng gì nữa.

Từ Na vừa quay đầu định nói chuyện, ánh mắt dừng trên mặt Tần Mục, vẻ mặt nhất thời thu liễm rất nhiều, nhỏ giọng hô:

- Tần…Tần ca, anh cũng tới sao.

Giống như một con thỏ chứng kiến con sói, dáng vẻ lập tức biến thành điềm đạm đáng yêu, không hề giống một tiểu nha đầu lúc nào cũng hung hăng.

Tần Mục cười gật gật đầu:

- Mọi người nhanh sửa soạn, hôm nay tôi mời khách.

Tiểu nha đầu nhất thời hoan hô một tiếng, kêu lên:

- Tốt, lần này phải đi Long Tộc quán!

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt người của Mạnh gia có chút khó xem. Long Tộc quán là khách sạn xa hoa nhất huyện Lan Trữ, cho dù là lúc còn đi làm Mạnh phụ cũng chưa từng đi qua vài lần. Nghe được lời nói của nàng, hình như mấy người Tần Mục có thể thừa nhận tiêu phí trong đó, sắc mặt Mạnh phụ mới dễ nhìn hơn một ít.

Nhóm người ra cửa, Tần Mục để Cừu Tiểu Bằng lái xe đưa mọi người đi Long Tộc quán, hắn cùng Cừu Tiểu Thiền, Từ Na gọi xe taxi. Mạnh phụ nhìn xe lam điểu mới tinh, kỳ quái tự nhủ:

- Quái, ủy ban huyện khi nào có loại xe này vậy?

Sở dĩ đặt tên là Long Tộc quán chủ yếu là vì hải sản của họ rất ngon. Nhóm người Tần Mục đến hơi trễ nên chọn một bàn trong đại sảnh ngồi xuống.

Ông chủ của nhà hàng quả nhiên có tâm tư, bố trí bên trong Long Tộc quán rất thanh lịch, chỉ riêng nội thất bàn ăn cùng ghế dựa đã phi thường độc đáo. Mặc dù là bàn tròn lớn, nhưng ở giữa bàn lại có một lỗ lớn, bên trong đặt một hồ thủy tinh. Xuyên thấu qua mặt bàn thủy tinh còn có vài con cá vàng bơi lội bên trong, làm cho người ta có cảm giác thật sảng khoái sinh động khi ăn cơm.

Mạnh phụ đương nhiên ngồi lên chủ vị, Mạnh mẫu ngồi bên trái hắn. Vốn Tần Mục hẳn phải ngồi bên phải, nhưng bởi vì hắn không phải là người thân của Cừu Tiểu Bằng cho nên Mạnh Quan Linh ngồi ở đó, kết quả Tần Mục ngồi ở vị trí cuối cùng. Chị em Cừu Tiểu Thiền muốn đổi vị trí với hắn, nhưng hắn khoát tay nói:

- Hôm nay đã nói là tôi mời khách, nếu tôi ngồi bên trong, người phục vụ chuyển thực đơn còn cần vươn tay, không phải thật phiền toái người ta sao?

Mấy người trẻ tuổi đều nở nụ cười, Mạnh gia cũng không ai tỏ vẻ gì.

Tần Mục lần này chọn thực đơn là bao nguyên bàn giá trị 988 nguyên, để người phục vụ bưng đồ ăn chiêu bài mang lên, cảm giác rất bình thường. Mấy ngày nay Ông Văn Hoa lại chuyển tiền cho hắn, mỗi ngày hắn đều vì con số liên tục tăng trong thẻ mà u sầu, lúc này có nhiều người bồi hắn đi ăn cơm còn không cần phải mang theo tâm cơ đi đối phó, Tần Mục đương nhiên bỏ tiền mà cao hứng.

Mạnh phụ nhìn thấy Tần Mục tiêu tiền thoải mái, sắc mặt khá hơn một chút, bắt đầu nói chuyện với hắn, trong giọng nói không còn mang theo nhiều ngạo khí, nói gần nói xa lại hỏi gia cảnh cùng ý tứ đã lập gia đình của hắn hay chưa.

Vốn Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy Tần Mục vội vàng tiêu tiền lại còn tiếp đãi bận rộn mà cảm thấy không yên tâm, ở trên xe đã tỏ vẻ sẽ đem tiền trả lại cho hắn lại bị hắn cự tuyệt, trong lòng luôn chột dạ, giờ phút này thấy Mạnh phụ làm ra bộ dạng lôi kéo làm quen, ánh mắt lại liếc qua Mạnh Quan Linh đang mỉm cười, trong lòng không khỏi lóe lên ghen tỵ, làm bộ thản nhiên vươn chân giẫm lên chân Tần Mục.

Khóe môi Tần Mục thoáng run lên, tuy một cước giẫm đau nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi, vẫn nói với Mạnh phụ:

- Phải đó, hiện tại tốc độ phát triển kinh tế nhanh như vậy, những người không văn hóa như chúng ta sắp không theo kịp rồi, vẫn nên học tập càng nhiều càng tốt hơn.

Mạnh phụ ha ha cười to, bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, quay đầu nói với Mạnh Quan Linh:

- Con gái, sau này Tần Mục đến trường học tập con phải chiếu cố nhiều hơn ah.

Mạnh Quan Linh đương nhiên gật đầu đáp ứng, mọi người thấy Mạnh phụ không còn biểu tình cự người ngoài ngàn dặm, tâm tình nhất thời trầm tĩnh lại, Cừu Tiểu Bằng cùng Mạnh Á Linh lại thở một hơi dài.

Đợi khi toàn bộ thức ăn đều bưng lên, Mạnh phụ cầm đũa đầu tiên, bộ dạng như một đại nhân vật mời mọi người:

- Động đũa, mọi người không nên khách khí.

Thái độ giống như hắn mới là người bỏ tiền chiêu đãi, Tần Mục mỉm cười, cũng không để ý, mọi người bắt đầu ăn uống.

Rượu qua ba tuần, Mạnh phụ bắt đầu cảm khái chính mình quang cảnh thế nào khi còn làm việc năm đó. Mạnh Á Linh cùng Cừu Tiểu Bằng cúi đầu thì thầm trò chuyện, Mạnh Quan Linh cùng Mạnh mẫu ăn cơm, Cừu Tiểu Thiền nhìn tôm hùm trước mặt không biết làm sao ăn, Từ Na vừa bưng nước uống vừa dùng ánh mắt nhìn Tần Mục. Chỉ có Tần Mục vẫn mang theo nụ cười lắng nghe lời cảm khái của Mạnh phụ, từ bên trong phân tích ra một ít điều hữu dụng.

Lúc này Mạnh phụ đang nói đến nhà của cục trưởng công an ở Hải Điện Tử hương, tiếng nói chậm rãi nhỏ lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Ở tỉnh Bắc Liêu, vị trí đối mặt cùng cửa là vị trí thứ nhất, mà vị trí của Tần Mục là đưa lưng ra cửa. Thanh âm của Mạnh phụ vừa nhỏ lại cũng đồng thời đứng dậy, Tần Mục quay người vừa nhìn, chỉ thấy Vương Bình đang từ cửa lớn đi vào.

Từ sau khi bị Hàn Tuyết Lăng mang theo nhóm quân nhân đặc chủng hù dọa một trận, Vương Bình trải qua hơn hai tháng trị liệu điều dưỡng đã khôi phục lại, mặc dù vẫn còn lộ ra vẻ bừa bãi, nhưng đã thu liễm rất nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.