Hôm nay cùng Vương Hải Đào ra ngoài chiêu đãi khách nhân, Vương Hải Đào vẫn còn ở bên ngoài trò chuyện với ông chủ Long Tộc quán, hắn cảm thấy nhàm chán nên đi vào đại sảnh trước.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới vừa mới đẩy cửa đi vào, ánh mắt đảo qua liền nhìn thấy Cừu Tiểu Bằng. Tuy rằng Cừu Tiểu Bằng đang cúi đầu cười nói với một tiểu mỹ nữ, cũng không chú ý tới hắn, nhưng tình cảnh hôm đó lại giống như lôi điện đánh vào trong đầu Vương Bình, khiến hai chân hắn như nhũn ra, vừa muốn cúi đầu đem mặt che khuất chui thẳng vào phòng khách quý, lại muốn quay đầu chạy ra ngoài. Ngay khi hắn còn đang do dự, một vị lão đầu ngồi ở bàn kia chợt đứng lên, đồng thời làm mọi người ngồi chung bàn đều quay đầu nhìn hắn.
Đại não Vương Bình nhất thời oanh một tiếng, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Cừu Tiểu Bằng nhìn tới, lại nhớ thủ hạ của Hàn Tuyết Lăng không chút do dự nổ sung, Vương Bình đành phải kiên trì đi về hướng bên này. Vương Hải Đào đã giáo dục hắn, mấy người trẻ tuổi kia không dễ chọc, ít nhất cấp bậc giữa đôi bên kém xa. Đừng nhìn vị phó bí thư Tần Mục không hề có chút phô trương, chỉ bằng ngữ khí khi nói chuyện với nữ trung tá nọ đã biết vị phó bí thư trẻ tuổi này chiếm cứ địa vị chủ đạo. Bởi vì vậy Vương Hải Đào dặn Vương Bình ngày sau nhìn thấy mấy người kia tốt nhất là đi vòng qua, nếu thật sự không thể tránh né thì phải bày ra trạng thái như làm bạn bè gặp mặt.
Vì vậy Vương Bình khom người hướng bàn kia đi tới. Trên đường đi hắn đột nhiên cảm thấy được có đôi ánh mắt sâu thẳm quét nhìn về phía hắn, nhìn kỹ, chính là thân ảnh đang xoay lưng về phía mình chợt quay đầu lại, chính Tần Mục mà ngay cả Vương Hải Đào cũng có chút kiêng kỵ.
Nhất thời trên mặt Vương Bình giống như bị thứ gì hung hăng đánh trúng, khóc không được mà cười không xong, một chân bước tới mà chân khác nói thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Hắn còn đang rối rắm, mà Mạnh phụ bên kia cũng buồn bực. Hiện tại tuy Vương Bình không có quan chức, nhưng Vương Hải Đào rất có năng lượng, khi Mạnh phụ làm việc trong chính hiệp từng uống rượu cùng Vương Hải Đào, giờ phút này nhìn thấy Vương Bình, vốn muốn qua kéo quan hệ, nhìn xem có thể giúp con gái út tìm công tác trong xí nghiệp hay không.
Nhưng Vương Bình lại đột nhiên dừng bước, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ. Mạnh phụ liền thấp giọng khiển trách:
- Mọi người nhường một chút, tôi đi ra ngoài gặp người bạn.
Đang khi nói chuyện, Vương Bình đã quay đầu chạy ra ngoài.
- Ai, cơ hội tốt, đánh mất!
Mạnh phụ xấu hổ đứng nơi đó, ủ rũ quay về chỗ ngồi, chỉ vào hướng Vương Bình rời khỏi giáo dục mấy người trẻ tuổi:
- Thấy không, đó là con trai Vương tổng của xí nghiệp công nghiệp nặng Lan Trữ, đều là bạn cùng lứa tuổi, nhìn xem người ta chỉnh tề khí vũ hiên ngang, khi nào các cô cậu đạt được một nửa của người ta đã rất tốt rồi.
Người khác thì không sao, riêng Cừu Tiểu Bằng hiện lên dáng cười trào phúng, nghe Tần Mục ho khan một tiếng, vội vàng bày ra bộ dạng đứng đắn nói:
- Bác trai nói rất đúng, chúng ta cần lấy người trẻ tuổi kia làm mục tiêu.
Cừu Tiểu Thiền cùng Mạnh Á Linh thiếu chút nữa cười ra tiếng, còn gọi bác trai, khi nào thì Cừu Tiểu Bằng lại có được văn nhã như vậy, còn gọi bác trai? Tần Mục mỉm cười, nhìn Cừu Tiểu Bằng gật đầu tán dương.
Cả tối Mạnh phụ nhìn Cừu Tiểu Bằng xem không vừa mắt, nhưng khi hắn giáo dục người thì Cừu Tiểu Bằng lại phụ họa theo hắn, liền ha ha cười nói:
- Tiểu Bằng, kỳ thật thanh niên như cậu cũng rất không tệ thôi, chỉ cần chịu làm, sẽ có vượt trội. Đúng rồi, quên hỏi cậu, hiện tại cậu làm việc trong phòng nào của chính phủ, ai là lãnh đạo vậy?
Cừu Tiểu Bằng nhất thời được sủng ái mà lo sợ, dùng khóe mắt liếc Tần Mục, Tần Mục ra vẻ không để ý bưng ly mời Mạnh Quan Linh, Cừu Tiểu Bằng chỉ biết Tần Mục khảo nghiệm tính tình của hắn, liền mím chặt môi ngại ngùng nói:
- Không thuộc về phòng nào, chỉ lệ thuộc lãnh đạo trong huyện trực tiếp quản lý.
Trên mặt Mạnh phụ liền lộ ra biểu tình thất vọng, đại viện chính phủ ngoại trừ lâm thời công cùng tài xế của lãnh đạo là không lệ thuộc văn phòng nào, ngoài ra đều là dư thừa. Cừu Tiểu Bằng mới phủng lời của hắn, hắn cũng không thể phủi mặt, miễn cưỡng gật đầu nói:
- Ân, còn có cơ hội, tuổi trẻ thôi.
Mạnh Á Linh cũng không biết Cừu Tiểu Bằng làm việc gì, nghe xong lời của Mạnh phụ vươn tay nắm tay Cừu Tiểu Bằng đặt dưới bàn, thần tình cổ vũ.
Cửa lớn lại đẩy ra lần nữa, Vương Hải Đào cùng vài người đi vào. Vương Bình đi theo phía sau bọn họ, vẻ mặt lo lắng, nhưng không có cơ hội nói Tần Mục cũng đang ở trong Long Tộc quán, lúc này đã bị mấy khách nhân chen lời của hắn.
- Ca, anh xem, là bọn hắn.
Sắc mặt Từ Na nhất thời thay đổi, nhỏ giọng nói. Tần Mục quay đầu vừa nhìn, chính là phó xã trưởng Phiến Chỉ Cửu Nguyễn, người phiên dịch Hoàng Loan Yên, còn có Vương Hải Đào. Tần Mục liền khẽ cười nói:
- Không có việc gì.
Vương Bình nhìn thấy Tần Mục chỉ liếc mắt nhìn qua liền quay đầu đi, thở dốc một hơi thật dài. Trong chốc lát tìm cơ hội nói với cha, nếu đã thấy dù sao cũng phải đi tới chào hỏi.
Hôm nay Hoàng Loan Yên mặc bộ quần áo kẻ sọc đỏ, dương dương tự đắc nhìn chung quanh. Hắn không nhìn thấy Tần Mục, nhưng thấy được Cừu Tiểu Bằng cùng Mạnh Á Linh, vội vàng tiến nhanh vài bước ghé vào bên tai phó xã trưởng nói nhỏ gì đó.
- Bát dát!
Phó xã trưởng đột nhiên quát một tiếng, khiến người phục vụ dẫn đường giật bắn mình. Hắn hung tợn vung đầu nổi giận đùng đùng hướng Vương Hải Đào nói một tràng đầy tức giận.
Hoàng Loan Yên tỉ mỉ nghe qua, không ngừng gật đầu, lộ ra dáng tươi cười lấy lòng, chờ sau khi phó xã trưởng nói xong liền nhìn Vương Hải Đào vênh váo tự đắc nói:
- Phó xã trưởng tiên sinh nói, ông ấy thấy được người làm mình khó chịu trong khách sạn này, hi vọng Vương tiên sinh có thể ra mặt đuổi bọn hắn đi ra.
Trong lòng Vương Hải Đào chấn động, nhưng sắc mặt bình tĩnh mang theo vẻ khó xử hỏi:
- Không biết Phiến Chỉ tiên sinh nói là ai đây?
Hoàng Loan Yên thấy Vương Hải Đào không trực tiếp cự tuyệt, nhất thời hài lòng gật đầu, đưa tay chỉ về hướng bàn của Mạnh Á Linh:
- Người đàn bà kia cùng người cùng bàn với nàng, Phiến Chỉ tiên sinh muốn họ lập tức biến mất
Gương mặt Vương Hải Đào tươi cười có chút xấu hổ, Trương Tứ Bình nói ra lời này làm cho hắn có cảm giác tức giận. Đều là người Hoa, hết lần này tới lần khác vì lợi nhuận mà khúm núm với người ngoại quốc, trong bản tâm Vương Hải Đào đã xem thường Trương Tứ Bình. Thế nhưng mà hắn làm sao dám chó chê mèo lắm lông, hắn chỉ tươi cười mà thôi.
Vương Hải Đào thấy Hoàng Loan Yêu nhìn qua đưa chỉ thị cho hắn, hắn đi về phía Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng, chỉ thấy một nam nhân chừng sáu mươi đang đứng nịnh nọt ở đó. Hắn mỗi ngày tiếp đãi nhiều người như vậy, tự nhiên sẽ không nhớ rõ những nhân vật chỉ gặp hai ba lần trên bàn rượu, chỉ cảm thấy người này hơi quen thuộc.