- Cha.
Vương Bình mặt mũi tràn đầy khó coi đi tới, giật nhẹ cánh tay Vương Hải Đào, tiến tới bên cạnh lỗ tai của hắn thấp giọng nói, sắc mặt của Vương Hải Đào lập tức biến hóa, hai tay rủ xuống và run lên.
Hoàng Loan Yêu thấy Vương Hải Đào chẳng những không có dựa theo hắn nói đi làm, sắc mặt ngược lại trở nên không tốt, liền cười nói:
- Vương chủ tịch có cái gì khó xử hay sao, Phiến Chỉ tiên sinh của chúng ta sẽ không làm khó bạn bè.
Nói xong cũng thấp giọng nói vài lời với Phiến Chỉ Cửu Nguyễn, Phiến Chỉ cũng nói vài câu.
- Phó xã trưởng của chúng tôi nói đuổi bọn họ đi, quý trọng công ty sẽ nhận được mười chứng nhận gốc hợp cách của Nhật Bản.
Hoàng Loan Yêu đưa ra thẻ đánh bạc.
Mười cái! Trong nội tâm Vương Hải Đào run rẩy lên, hắn rất rõ ràng mười chứng nhận gốc chính là lợi nhuận lớn, đó là lợi nhuận mấy trăm vạn đấy. Trong lòng của hắn rất xoắn xuýt, quyền? Lợi nhuận? Hắn mới thở dài một tiếng nói ra:
- Phiến Chỉ tiên sinh, có lẽ ngài không biết bọn họ, năng lực của bọn họ quá lớn.
Hoàng Loan Yêu cũng không có phiên dịch lời này cho Phiến Chỉ Cửu Nguyễn nghe, trong nhận thức của hắn Phiến Chỉ đã đưa ra hứa hẹn cao như vậy, bọn người Vương Hải Đào nên làm theo mới đúng. Trong cái huyện Lan Trữ này, cho dù là bí thư huyện ủy nhìn thấy Phiến Chỉ cũng khách khí, huống chi một tiểu dân chúng thấp cổ bé họng? Hắn chỉ giả bộ thấp giọng nói chuyện, nói chuyện khác. Phiến Chỉ biến sắc, hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi gian phòng.
- Thấy không, Phiến Chỉ tiên sinh tức giận rồi, các người nên biết làm sao chứ?
Hoàng Loan Yêu dương dương đắc ý nói ra. Kỳ thật hắn nói cho Phiến Chỉ nghe chuyện ở phòng ca múa, cũng không có chút quan hệ nào với Vương Hải Đào. Nói xong lời này Hoàng Loan Yêu cũng cúi người xuống hấp tấp chạy theo, đi theo sau lưng Phiến Chỉ.
Cha con Vương Hải Đào cùng Vương Bình liếc nhau, nhìn qua người một bàn của Tần Mục, lại nhìn qua bóng lưng Phiến Chỉ, đều thở dài. Vương Hải Đào lắc đầu, hai tay đưa lên xoa huyệt Thái Dương, lúc này mới biến thành vui vẻ đu qua chỗ Tần Mục.
Mạnh phụ vẻ mặt tươi cười nhìn qua Vương Hải Đào, thấy hắn đi tới, vội vàng bảo bọn người Tần Mục tránh ra, bảo bọn họ nắm tay Vương Hải Đào . Nhìn thấy Vương Hải Đào đang nhớ kỹ mình, Mạnh phụ mừng lên như điên, nếu như có thể bằng vào quan hệ này an bài con gái vào hàng ngũ này, vậy phương pháp kinh doanh của hắn đời này vô cùng tốt đẹp.
Bọn người Tần Mục thấy Mạnh phụ tình thế cấp bách, hắn đứng thẳng lên. Bọn người Cừu Tiểu Bằng trên mặt hiện ra biểu lộ bất đắc dĩ, Tần Mục chỉ cười nhạt mà thôi, hắn tháo mắt kính màu trà ra, từ trong túi móc ra cái khăn lau kính.
Mạnh phụ đi tới bàn tròn, lúc hai người đi qua thì Vương Hải Đào duỗi hai tay ra bắt tay với hắn. Phong tục Trung Quốc từ ngày xưa là trái trên phải dưới, lúc bắt tay phải của đối phương thể hiện thân phận của mình. Giống như lúc uống rượu bình thường chạm cốc với người ta, cốc của cấp dưới phải thấp hơn cốc của cấp trên một đoạn, đây cũng là nói mình có địa vị thấp hơn đối phương.
Nhìn thấy Vương Hải Đào bắt tay mình, Mạnh phụ có cảm giác kinh hãi, lúc nào Vương chủ tịch duỗi cả hai tay ra thế này? Cho dù Vương Hải Đào nhìn thấy bí thư huyện ủy, trên cấp bậc vẫn kém hơn một cấp, Vương Hải Đào cũng chỉ duỗi một tay ra khẽ chạm tay với bí thư huyện ủy mà thôi.
Trong ấn tượng của Mạnh phụ thì Vương Hải Đào dùng lời lẽ nhiệt tình nói chuyện với hắn, Vương Hải Đào giống như không có nhìn hắn, Mạnh phụ chỉ cảm thấy có cơn gió thổi qua, hai tay kia duỗi ra bắt lấy tay phải của Tần Mục, đầy nhiệt tình nói ra:
- Tần bí thư, trùng hợp như vậy, ngài cũng tới đây dùng cơm sao?
Tần Mục tay phải bị giữ tại Vương Hải Đào trong hai tay, trên mặt lộ ra nhàn nhạt mỉm cười, nhìn quanh thoáng một phát, nói ra:
- Em của tôi có chút việc tư cần phải xử lý, mọi người náo nhiệt đi.
Thân thể Vương Hải Đào hơi gấp, nhìn qua hai bên một chút. Nhân vật đang ngồi đây chỉ có Cừu Tiểu Bằng là nam nhân trẻ tuổi, trong nội tâm Vương Hải Đào máy động, hắn kêu to Vương Bình ngươi là thằng ranh con, cuối cùng xông bao nhiêu tai họa, em của phó bí thư huyện ủy mày cũng hạ thủ được. Tuy Trần Đông Thăng nói cho Vương Hải Đào không nên gấp gáp, Tần Mục chỉ là quan viên mới tiếp nhiệm, một mồi lửa đốt không cháy, liền trực tiếp bị bị khí thế của Chu Văn Bân áp xuống, gần đây chỉ nói chuyện giáo dục.
Nhưng Vương Hải Đào cũng chẳng nghĩ vài phát súng bắn vào chỗ nào, ai dám nói chuyện lớn tiếng. Mặc dù quân chính không thể ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng mà nghĩ tới sau lưng của Tần Mục là người nào chứ. Trong lòng mỗi người đều có tính toán nhỏ nhặt, mỗi ngày đều không ngừng kêu gọi, Vương Hải Đào tự nhiên cũng có lưu tâm, lưu luyến không rời buông tay của Tần Mục, lại chuyển hướng qua Cừu Tiểu Bằng, vẻ mặt tươi cười nói ra:
- Ai nha, Cừu đồng chí, anh nhìn xem, đúng là nước lớn trôi miếu long vương, chuyện ngày đó xin đừng so đo.
Cừu Tiểu Bằng được Tần Mục ý bảo, cũng duỗi hai tay ra, nói:
- Vương chủ tịch, ngài xem, chúng ta không đánh không quen biết nha.
Nói xong hai người đều có tâm tư cười rộ lên. Mạnh Phụ vẫn đứng bất động ở đó, giống như gốc cây già đón gió, tùy thời có thể ngã xuống.
Tần Mục lúc này mới giới thiệu người chung quanh Vương Hải Đào, thời điểm Mạnh Phụ xấu hổ bắt tay Vương Hải Đào, Vương Hải Đào nói một câu khiến Mạnh Phụ mơ hồ không rõ:
- Ai nha, Tần bí thư tuổi trẻ tài cao, Mạnh tiên sinh có phúc.
Tần bí thư? Mạnh Phụ đột nhiên phát hiện lỗ tai mình vừa rồi nghe nhầm, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Tần bí thư, đây là..
Cảm tình thân phận của Tần Mục còn có che giấu sao? Vương Hải Đào lập tức muốn tát mình một cái, lập tức buông tay ra, quay đầu nhìn Tần Mục nói ra:
- Tần bí thư, hình như bạn của ngài có chút hiểu lâm gì đó rồi, không bằng tôi đứng ra làm mối, mọi người ngồi một chút?
Tần Mục biết rõ ý của Vương Hải Đào, giơ cổ tay lắc lắc với Vương Hải Đào, cười cự tuyệt:
- Vương chủ tịch, chúng tôi cũng ăn no rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, lần sau có cơ hội chúng ta lại tụ hợp, được chứ?
Vương Hải Đào liếc nhìn qua chiếc đồng hồ kia hình như là của Thụy Sĩ, mấy chữ Omega lóe sáng ngời, trong nội tâm phỏng đoán Tần Mục có ý gì với mình. Nghe Tần Mục có ý rời đi, liền vừa cười vừa nói:
- Vậy phải xem Tần bí thư có thời gian đã, mọi người cùng gặp mặt làm quen với nhau một chút.
Tần Mục lúc này mang theo vẻ mặt áy náy bắt tay Vương Hải Đào, sau đó thương lượng với Mạnh Phụ tiễn bọn họ về trước. Đầu óc của Mạnh Phụ hiện giờ không đủ dùng, trong đầu như bột nhão, bộ dáng chấn động. Cừu Tiểu Bằng lúc này cũng hiểu mình nên làm cái gì, dìu Mạnh Phụ đi ra ngoài.
Mấy người ngồi trên xem, Tần Mục bắt tay từ biệt với Mạnh Phụ, áy náy nói cho mọi người mình không thể đi qua, dặn dò Cừu Tiểu Bằng lái xe nhất định phải cẩn thận.