Nếu quả thật đúng như lời Vương Hiểu Nhạc, cảm xúc của Triệu Vũ Hiên
không ổn định, vậy Tần Mục còn có thể hiểu được. Lúc trong tết Triệu Vũ
Hiên từng vì Tần Mục mạo hiểm, đến bây giờ Tần Mục lại không có chút tỏ
vẻ, điều này đương nhiên làm trong lòng hắn phải có khúc mắc. Nhi đồng
từ trong thôn núi đi ra, không giây phút nào không muốn mình vượt trội
thật nhanh, có thể tìm được một chỗ đặt chân trong thủ đô, sau đó đón
cha mẹ đến hưởng phúc. Tần Mục không phải không muốn cấp cho Triệu Vũ
Hiên chút lợi ích thực tế, nhưng trong ngày tết chỉ cần là người có ý
chí liền nhìn ra được dấu vết, bởi vì liên quan tới kỹ thuật nên không
có người nào đứng ra nói gì, nhưng nếu lúc ấy Tần Mục giao cho Triệu Vũ
Hiên chút thực quyền chỉ sợ sẽ có người nhảy ra phá rối, ít nhất là Viên Khắc Chấn sẽ nghĩ biện pháp gây khó cho Triệu Vũ Hiên.
Đây là ý tưởng muốn bảo hộ nhân tài của Tần Mục. Cảm xúc của Triệu Vũ
Hiên không tốt là chuyện đương nhiên. Nhưng giờ phút này vẻ mặt Triệu Vũ Hiên lộ ra phức tạp ẩn chứa thất vọng, làm cho Tần Mục phát giác Triệu
Vũ Hiên tuyệt đối không phải kẻ phản bội khoa nghiên cứu, nếu không nghe được tin tức Tần Mục bị điều đi phải có biểu tình mừng thầm ở bên
trong.
- Cũng không phải là quyết định, vẫn còn cần chờ tổ chức thẩm tra mới được.
Tần Mục nói một câu, cũng không giải thích rõ với Triệu Vũ Hiên, nói:
- Chuyện này anh để trong lòng là được rồi, chờ sau khi tôi đi công tác
cụ thể trong khoa nghiên cứu sẽ cần anh phụ trách cho tốt.
Cuối cùng Tần Mục đưa ra một lời hứa hẹn với Triệu Vũ Hiên, ý tứ là
trước khi hắn rời đi chuẩn bị đem khoa nghiên cứu giao cho Triệu Vũ
Hiên.
Triệu Vũ Hiên giống như có chút chậm chạp, không biểu hiện ra bộ dạng
vui sướng. Tần Mục bảo hắn đi gọi Vương Hiểu Nhạc đến, sau đó cúi đầu
tiếp tục viết báo cáo của mình.
Không bao lâu sau Vương Hiểu Nhạc gõ cửa đi vào. Tần Mục gọi hắn ngồi
xuống, chăm chú nhìn hắn chằm chằm, thật lâu không nói lời nào. Vương
Hiểu Nhạc bị Tần Mục nhìn tới mức sợ hãi, cúi đầu, thỉnh thoảng lại
ngẩng đầu nhìn Tần Mục, thấy Tần Mục vẫn trừng mắt nhìn hắn lại vội vàng cúi thấp đầu xuống.
Tần Mục thở dài một hơi, ném bút lên bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Hiểu Nhạc đổ mồ hôi, tiếc hận nói:
- Hiểu Nhạc, tâm nhãn của anh quá nhiều, muốn làm nghiên cứu thật có chút nhân tài không được trọng dụng.
Những lời này nói ra thật nặng, Vương Hiểu Nhạc làm sao nghe không hiểu, ý tứ rõ ràng là muốn đá hắn ra khỏi khoa nghiên cứu. Vương Hiểu Nhạc
ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Tần Mục, môi rung rung
nhưng không nói ra lời.
Vào đêm qua, Tần Mục cùng Hàn Đại Bình cùng nhau nhắc tới chuyện trong
khoa nghiên cứu, Hàn Đại Bình bác bỏ ý hoài nghi của Tần Mục đối với hai gã thượng úy, hai vị quân nhân kia được tuyển chọn thật kỹ lưỡng, đừng
nói bản thân họ xuất thân trong gia đình quân nhân, khả năng giữ bí mật
tuyệt đối, cho dù bảo họ đi tiết lộ số liệu bọn họ cũng không biết phải
làm như thế nào. Bởi vì hai người kia hoàn toàn không hiểu gì về điện
tử, chỉ là quân nhân tuân thủ mệnh lệnh quân đội nghiêm khắc mà thôi.
Vấn đề tuyệt đối xuất hiện trên thân của nhân viên khoa nghiên cứu. Tần
Mục có được kết luận như vậy, vậy thì bại lộ một vấn đề, người có thể
chân chính tiếp xúc với số liệu nghiên cứu ngoại trừ Tần Mục, Hạ Uyển
Nhi, cũng chỉ còn là Vương Hiểu Nhạc cùng Triệu Vũ Hiên. Tần Mục nhất
định tìm được chỗ đột phá từ ba người đó.
Sau khi Tần Mục gặp mặt Triệu Vũ Hiên lập tức đem hắn bài trừ bên ngoài. Theo vẻ mặt của hắn mà xem, Triệu Vũ Hiên là người thành thật đơn giản, cho dù không phải là người hoàn toàn đơn thuần, nhưng ít nhất không có
tâm địa gian giảo. Người như thế làm nghiên cứu phi thường thích hợp,
không có dục vọng quá lớn với chức vị, chỉ cần làm một nhân viên nghiên
cứu tốt. Bởi vậy Tần Mục lại nghĩ tới Vương Hiểu Nhạc từng cố gắng đem
lỗi lầm đẩy lên người Triệu Vũ Hiên, như vậy hắn liền sản sinh hoài
nghi.
Triệu Vũ Hiên nếu thật sự có thể thâm trầm tới mức lặng lẽ đem số liệu
tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối sẽ không đem nỗi bất mãn của mình lộ ra
ngoài mặt, đây hoàn toàn là mâu thuẫn. Mặt khác, nếu là Vương Hiểu Nhạc
tiết lộ số liệu, vậy hết thảy sự tình đều rõ ràng.
Cho nên Tần Mục dùng chiêu tâm lý chiến, vừa gặp Vương Hiểu Nhạc không
hề nói gì khác, chỉ trực tiếp lộ ra ý tứ đá hắn ra khỏi khoa nghiên cứu. Vừa thử thăm dò, Vương Hiểu Nhạc lại không hề bài bác, cũng không có
một câu hỏi nào, biểu hiện như vậy làm Tần Mục vô cùng đau lòng, vốn hắn thật xem trọng Vương Hiểu Nhạc, chuẩn bị đẩy hắn lên vị trí phó chức,
chuyên công tác nhân sự cùng hợp tác đối ngoại, để Triệu Vũ Hiên phụ
trách chuyện nghiên cứu nội vụ bên trong.
- Hiểu Nhạc, người trẻ tuổi có lòng tiến thủ không phải chuyện xấu, nhưng vi phạm một ít quy tắc thật sự là không tốt.
Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, chậm rãi nói.
Vương Hiểu Nhạc giống như quả bóng bị xì hơi, vô lực dựa sau ghế, lấy ra điếu thuốc. Hắn cũng không mời Tần Mục, chỉ châm lửa rầu rĩ không nói
lời nào. Loại biểu hiện này làm trong lòng Tần Mục giật mình, hoàn toàn
không giống như một người bị vạch trần bí mật mà ngược lại như tràn ngập chuyện gì thật khó nói.
Tần Mục cũng không phải người hiền lành, cũng sẽ không tùy tiện đồng
tình người khác. Hắn có thể nhẫn nhịn chuyện gì khác, thuộc hạ xảy ra sự cố hắn cũng có thể hỗ trợ bổ khuyết, chỉ riêng phản bội thật làm người
khinh thường. Vương Hiểu Nhạc là người do chính Tần Mục lựa chọn, không
có bối cảnh gì thâm hậu, mới ban đầu Tần Mục đã biểu hiện ý tứ xem
trọng, điểm này lẽ ra Vương Hiểu Nhạc phải biết, nhưng loại tình huống
hiện tại còn làm Vương Hiểu Nhạc phản bội hắn, cho dù hắn có điểm nào
khó nói, Tần Mục cũng không muốn nghe.
- Như vậy đi, lời dư thừa tôi cũng không muốn nói nhiều, gần đây khoa
nghiên cứu cùng bên internet Hoa Hạ có chút số liệu trao đổi, anh đi qua bên kia xem đi.
Tần Mục khoát tay gọi Vương Hiểu Nhạc ra ngoài.
Loại trừ tâm bệnh, Tần Mục cảm giác trên người thật thoải mái. Hiện tại
Quản gia còn chưa biết hắn đã bắt đầu phản kích, vì vậy hắn không trực
tiếp đá Vương Hiểu Nhạc ra ngoài chỉ là vì không muốn Quản gia có phòng
bị. Tần Mục cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một lát gọi cho Lưu Đại Hữu.
Hiện tại Lưu Đại Hữu có chút thoải mái, cả người ở trong trường Đảng Bắc Liêu, trời vừa tối liền la lối om sòm đòi ra ngoài đi ăn. Tính tình hắn vốn cực kỳ hào sảng, hơn nữa những người khác đại bộ phận là vì làm nền cho hắn mà đến, thuộc hệ thống công an chuyên môn, hắn lại là người có
tửu lượng cao, tạo được danh vọng không nhỏ trong ban. Khi Tần Mục gọi
điện thoại tới, hắn đang ở trong lớp học, vội vàng ra dấu với giáo viên
sau đó vui vẻ chạy ra đón điện thoại.
- Lão Lưu, anh làm quan càng ngày càng thư tâm, nói nghe xem, bên Bắc Liêu chuẩn bị nhét anh vào nơi nào đây?
Tần Mục cười a a nói.
- Tần khoa trưởng, ngài thật sự xem tôi có giá lắm sao.