Lưu Đại Hữu đi học một thời gian, nói chuyện đã có chút quan vị:
- Tôi không phải đang dựa vào mặt mũi Quý bí thư cùng Tần khoa trưởng
mới có thể tiến trường Đảng nha, bằng không ngay cả cánh cửa trường Đảng ở chỗ nào tôi cũng không biết.
Tần Mục cười nói:
- Thật biết nói, cũng tròn trịa. Lão Lưu, anh ở Bắc Liêu có bận rộn lắm không?
Lưu Đại Hữu vừa nghe, liền biết Tần Mục có việc muốn hắn làm. Lần này
hắn vào trường Đảng có chút không an ổn, mặc dù là dựa vào quan hệ của
Quý Thu, nhưng nhóm cán bộ Tây Bình ai cũng biết hiện tại Quý Thu đã
thuộc về phái hệ của Tần Mục quản lý, cả hai cha con đều như thế, Lưu
Đại Hữu nếu không làm việc giúp Tần Mục, chỉ sợ Tần Mục sẽ xa lánh hai
vợ chồng bọn họ. Cho nên vừa nghe Tần Mục hỏi thăm, Lưu Đại Hữu liền vỗ
ngực nói:
- Ngoại trừ đi học thì chỉ đi uống rượu, có rất nhiều thời gian thôi.
Tần khoa trưởng, có chuyện gì cậu cũng không thể che giấu, nếu không nói rõ ra thì xem thường lão Lưu này đi.
Tần Mục thích điểm này của Lưu Đại Hữu, liền thấp giọng nói:
- Lão Lưu, anh đi thăm dò, bên Bắc Liêu có công trình thực nghiệp nào
của Hoa Đức hoặc Hoa Khang của Quản gia hay không, nhìn xem có thể tra
xét một chút, càng nhanh càng tốt.
Lưu Đại Hữu vừa nghe, liền hiểu được nguyên nhân, nhất định có thực nghiệp gì đó chặn đường của Tần Mục. Hắn liền nói:
- Được, từ tỉnh thành đến huyện trấn, chỉ cần có bóng dáng tôi sẽ bắt được cho cậu.
Tần Mục cười sang sảng, khích lệ:
- Lão Lưu hiện tại rất có khả năng, sau này tôi thật không dám sơ sẩy, phải gọi Lưu cục trưởng rồi đi.
Lưu Đại Hữu cũng cười ha ha, hai người xây dựng tình hữu nghị từ tiểu
hương trấn nghèo khó cho tới bây giờ, Lưu Đại Hữu nói với Tần Mục, chờ
tin tức của mình vài ngày, chỉ cần thực nghiệp gì đó có công trình tại
Bắc Liêu, cho dù không có việc gì hắn cũng có thể cho xảy ra chuyện.
Tần Mục cười mắng một câu, sau đó gác điện thoại. Hắn ngẩng đầu nhìn
thấy Hạ Uyển Nhi đứng ngoài cửa nhìn vào, bộ dáng như lén lút. Tần Mục
nhíu mày chào nàng, nói:
- Muốn vào thì vào đi, sao lại như ăn trộm vậy.
Hạ Uyển Nhi nở nụ cười, đi tới trước bàn làm việc, thấp giọng nói:
- Tần khoa trưởng, tôi tới tìm ngài cầu tình mà thôi, nghe nói cha của
tôi muốn đem tôi an bài tới vùng núi xa xôi, tôi không muốn đi, làm sao
bây giờ?
Không phải Tần Mục phản bội Hạ Chân, mà là Hạ Chân từ bỏ Tần Mục. Quan
hệ giữa hai người cho tới bây giờ đã xơ cứng, Tần Mục cũng không muốn
đồng thời cũng không nguyện lại bắt tay với Hạ Chân, với chuyện của Hạ
Uyển Nhi hắn chỉ cấp một lời đề nghị, không muốn tham dự vào quá nhiều.
Tần Mục gọi Hạ Uyển Nhi đừng kích động, ngồi xuống trước, sau đó cười nói:
- Con gái thôi, ai không muốn ở nhà giúp chồng dạy con, qua cuộc sống yên ổn, tôi có thể lý giải tâm tình của cô.
Sắc mặt Hạ Uyển Nhi vui vẻ, không đợi nàng nói ra lời cảm tạ hắn, Tần Mục tiếp tục nói:
- Nhưng Hạ phó bộ trưởng muốn đưa cô đi, cũng có nguyên nhân của mình.
Những công tử ca thủ đô như chúng tôi, có mấy người có thể rơi vào ánh
mắt của Hạ tiểu thư đây? Bên trong cán bộ cơ sở có rất nhiều nhân tài ưu tú, đây là Hạ phó bộ trưởng muốn cô đi tát lưới đâu.
Hạ Uyển Nhi ở trong Bộ tin tức đã sắp nửa năm, có vài lời nghe hiểu được, ậm ừ hồi lâu, bỗng nhiên hỏi ra một câu thật lỗi thời:
- Tần khoa trưởng, anh cùng cha…Hạ phó bộ trưởng, có phải có mâu thuẫn gì hay không?
Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, giáo dục nói:
- Nói gì đây chứ, Hạ phó bộ trưởng là lãnh đạo, nào có chuyện mâu thuẫn
gì với cấp dưới, trong đầu nhỏ của cô luôn nghĩ chuyện gì đây?
Hạ Uyển Nhi bĩu môi, thấp giọng nói:
- Trước kia anh đều gọi ông ấy là Hạ bộ trưởng đó thôi.
Tần Mục mỉm cười, cô bé này quả nhiên không ngốc nghếch quá mức, Tần Mục cố ý xưng hô như vậy, nếu nàng có thể cảm nhận được điểm đó thì lời kế
tiếp hắn sẽ dễ dàng nói ra:
- Tôi cảm thấy Hạ phó bộ trưởng vẫn có quyết định của mình, kiến thức
của lãnh đạo tự nhiên mạnh hơn chúng ta nhiều, nghe lời trưởng bối một
chút sẽ không có hại đâu.
Cách nói chuyện qua loa của Tần Mục biểu hiện rất rõ ràng, Hạ Uyển Nhi
không tiện nói thêm lời nào, ngồi chốc lát lại quay về phòng làm việc.
Tần Mục nhìn đồng hồ, đã sắp tan sở, suốt ngày vội vàng khiến hắn cảm
thấy thật mệt mỏi. Đã có vài ngày hắn không được ngủ ngon giấc, ngày hôm qua còn làm việc suốt đêm, hiện tại mọi chuyện làm xong cũng đã có chút không chịu được, tựa vào trên ghế chợp mắt. Đột nhiên thanh âm di động
reo lên, Tần Mục giật bắn mình, mồ hôi chợt tuôn xuống.
Là Bùi Hải Đào gọi điện tới, thật ôn hòa nói với Tần Mục chuyến đi vừa
rồi đã phi thường vất vả, cho phép hắn nghỉ ngơi một tuần, cứ thả lỏng
dưỡng sức ứng phó khiêu chiến nghiên cứu lớn hơn. Những lời này nói ra
thật mang đầy ý tứ quan vị, Tần Mục cũng hiểu được ý nghĩa bên trong,
khẳng định Bùi Hải Đào đã liên hệ với Hàn Đại Bình, hiện tại cho Tần Mục về nghỉ phép là vì muốn giúp hắn tránh qua đợt tranh luận lần này,
đương nhiên, lời biểu dương bên quân đội Bùi Hải Đào cũng cùng nhau thu
nhận.
Đây là điều kiện trao đổi, không có gì đáng ngạc nhiên. Cho dù tra xét
tới cuối cùng, Tần Mục không có lỗi gì nhưng tai vạ trong mấy ngày này
cũng không thể phủi sạch. Tổ chức đem công tác giao cho anh, anh không
làm tốt công tác giữ bí mật, như vậy sẽ có nhiều người gây khó khăn, Tần Mục chỉ là một tiểu khoa trưởng làm thế nào cũng không khả năng đem
toàn bộ trách nhiệm gánh vác xuống.
Bùi Hải Đào tiếp nhận, xem như lấy cả Bộ tin tức đối phó với người khác, đây không phải là một thân thể nho nhỏ, mà là người khổng lồ.
Tần Mục mừng rỡ, không cầu công lao, hiện tại chỉ cần bản thân an toàn,
trên đầu đã có ô dù thì hắn có thể làm ra một ít động tác mà không sợ
trêu chọc mưa gió. Hiện tại Bùi Hải Đào nguyện ý làm ô dù cho Tần Mục,
Tần Mục đương nhiên phải nhanh chóng nhét ô dù vào trong tay hắn, bằng
không muốn tìm một cơ hội như thế thật sự khó khăn.
Sau đó Tần Mục gọi điện cho Trương Tử Bình, nói cho hắn biết chuyện
trong khoa nghiên cứu đã giải quyết xong, buổi chiều sẽ có người đi qua
bên kia, dặn Trương Tử Bình quan sát một chút. Trương Tử Bình nhận lời,
cũng nói với Tần Mục trò chơi internet Hoa Hạ đã lên đường ray, vào ngày 1 tháng 5 sẽ đẩy ra trong cả nước.
Tần Mục ân một tiếng, lại nhắc nhở một ít sách lược mở rộng, sau đó
không tiếp tục quản tới. Trò chơi tạo thành náo động là nhất định, nhưng Tần Mục không quá xem trọng, nếu không phải hắn nhìn trúng lực ảnh
hưởng cùng thế lực gia tộc của Trương Tử Bình trong thủ đô, hắn thật sự
không muốn lây dính những việc này. Hiệu ứng cánh bướm hắn hiểu thật rõ
ràng, có thể không cần thay đổi lịch sử hắn thật sự không muốn đi thay
đổi. Nhưng nghĩ đến đây hắn chợt nở nụ cười tự giễu, chẳng lẽ hắn thay
đổi còn ít sao?