Thanh Quan

Chương 398: Chương 398: Hả giận




Hàn Tuyết Lăng vốn tươi cười như gió xuân thì gương mặt trầm lại, toàn thân giống như bão tuyết cấp mười hai vậy, nghiêng đầu nhìn qua thần sắc đầy chất vấn.

Tần Mục còn chưa kịp hỏi thăm thì nàng kéo tay Tần Mục đưa lên chóp mũi của mình dùng sức ngửi vài cái, lạnh như băng nói ra:

- Được a Tần Mục, sắp kết hôn mà anh còn ra ngoài lêu lỏng, ân?

Tiếng ân này làm cho Tần Mục cảm giác chột dạ vài phần. Hắn và Hàn Tuyết Lăng đã sớm nói trước với nhau, Hàn Tuyết Lăng mặc kệ việc của hắn, hắn cũng không đi quản Hàn Tuyết Lăng yêu thích cái gì. Đương nhiên Tần Mục cũng nghi ngờ giới tính của Hàn Tuyết Lăng. Vì thế Tần Mục nghe Hàn Tuyết Lăng đột nhiên chất vấn cũng không nói gì, hắn nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói:

- Lái xe.

Hàn Tuyết Lăng dùng ánh mắt sâm lãnh giết người nhìn qua Tần Mục, Tần Mục giống như chưa tỉnh, chỉ nhớ lại buổi sáng ở bên cạnh Ngô Cúc.

Căn cứ suy nghĩ của Ngô Cúc, quan chức Tần Mục tuyệt đối không hạn chế ở huyện, có lẽ hắn còn tiến thêm một bước, nếu như Ngô Cúc cứ như vậy chờ đợi trong phòng thì Tần Mục ít có tới, nàng chẳng khác gì chim hoàng yến mất đi phương hướng. Lúc trước Tần Mục còn làm bí thư thôn, nàng có thể bỏ qua tất cả quyến luyến ở lại bên cạnh Tần Mục dứt khoát lựa chọn đi vào quan đồ, hôm nay Tần Mục tiến đồ trong sáng thì nàng tự nhiên cũng phải đề cao để hợp với Tần Mục.

Đối với Ngô Cúc quyết định, Tần Mục cho tới bây giờ sẽ không có cự tuyệt qua. Ngô Cúc có ý đi ngoại quốc du học, phong phú bản thân mình. Nàng năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi, đi ra ngoài du học cũng không tính là lớn tuổi, Tần Mục vui vẻ đáp ứng, trong nội tâm cảm thấy thật xin lỗi Ngô Cúc. Áy náy này biến thành nhu tình đậm đăc.

Nhưng mà Ngô Cúc xuất ngoại không có lựa chọn nước Mỹ, mà là lựa chọn Australia, chuyện này khiến Tần Mục có chút sờ không được ý nghĩ, Ngô Cúc cũng không phải thưởng thức phong cảnh ở đó, chỉ sợ trong nội tâm còn có một chút ý định của mình. Tần Mục không có truy cứu, Ngô Cúc cũng không có giải thích, hai người nói chuyện cảm thấy đủ nhiều, trực tiếp biến thành hành động.

Hàn Tuyết Lăng thấy Tần Mục không nói một lời thì nhắm mắt lại, trong nội tâm đã cảm thấy hờn dỗi, đột nhiên nhấn chân ga chạy đi,.

Hai người không troa đổi gì, Tần Mục là người cảm tình hiện ra trên mặt, Hàn Tuyết Lăng thì để suy nghĩ trong lòng, không biết nên biểu đạt suy nghĩ của mình thế nào, chuyện này khiến hai người sắp thành vợ chồng cảm thấy hơi khó xử.

Chiếc xe thể thao màu đỏ không ngừng chạy đi trên đường phố, Hàn Tuyết Lăng đang phát tiết tức giận của mình bằng lái thật nhanh. Tần Mục cảm thụ xe run run, nói:

- Chậm một chút!

Hàn Tuyết Lăng mũi ngọc xinh xắn như có thể phun ra lửa, có chút nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Tần Mục đang nhíu mày, hình như đang gặp phải vấn đề khó khăn nào đó. Biểu lộ này Hàn Tuyết Lăng ngược lại chưa phải không gặp qua, dù là bị cảnh sát Los Angeles tạm giam thì hắn vẫn như đã tính trước, trong nội tâm mềm nhũn, thấp giọng nói ra:

- Nếu có chuyện phiền lòng thì nói ra đi!

Khóe miệng Tần Mục mĩm cười, con mắt không có mở ra, chỉ nhàn nhạt nói:

- Chỉ sợ đây không phải là cái khảm, mà là hố to.

Hàn Tuyết Lăng không hiểu hắn đang nói huyền cơ quan trường gì, nhưng có thể nghe ra Tần Mục đang lo lắng, đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, đột nhiên tay lái quay vòng, không kiêng nể gì quay 180° chạy ngược về.

Tần Mục thấy nàng chuyển hướng đột ngột thì va đầu và thành kính, hỏi:

- Nổi điên cái gì thế, đây là kinh thành, không phải quân doanh của em!

Hàn Tuyết Lăng bé lái thật nhanh, lại chạy thêm năm mơi mét thì trên gương mặt lạnh như băng của nàng đầy ủy khuất, lại bao hàm bất khuất, không nói thêm lời nào. Tần Mục cảm thấy nội tâm buồn bực, có phải Hàn Tuyết Lăng tới ngày hay không mà tính tình thất thường như vậy.

Xe thể thao màu đỏ lao nhanh tới trước đồn công an phía đông, Tần Mục nhìn bản hiệu thì khó hiểu hỏi:

- Em tới đây làm gì?

- Tìm người!

Hàn Tuyết Lăng không nói hai lời xuất chứng nhận của mình ra, nhảy ra khỏi xe. Tần Mục nhìn thấy sắc mặt Hàn Tuyết Lăng có chút không đúng thì đi theo sau.

Hàn Tuyết Lăng căn bản không có chờ hắn, nàng lao nhanh vào trong đồn công an nhỏ này. Tần Mục không đuổi theo kịp cũng trực tiếp buông tha cho, ánh mắt tập trung Hàn Tuyết Lăng, nhìn xem nàng làm gì.

Hàn Tuyết Lăng đi lên lầu hai, gõ cửa một gian phòng. Tần Mục nhìn thấy trên cửa phòng này có mấy chữ "Hình thám khoa", trong lòng cũng hiểu rõ.

Cửa phòng mở ra, chỉ nói một chữ "Cô" thì bị Hàn Tuyết Lăng dùng chứng nhận sĩ quan vỗ vào mặt, sau đó Tần Mục nhìn thấy dáng người thon dài của Hàn Tuyết Lăng quay một vòng đá xuống, sau đó trong đồn công an này có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Dám tùy tiện cản đường quân nhân đi, bà cho mày cuồng, bà bảo mày cuồng, mày cuồng với bà đi!

Hàn Tuyết Lăng lúc này ở cửa ra vào không ngừng dùng gót giày da nện xuống, tiếng kêu thảm thiết bên trong biến thành tiếng cầu khẩn, Tần Mục mới đi đến sau lưng Hàn Tuyết Lăng vỗ vai của nàng.

Diệp Thạch Lỗi đang mặc thường phục, hai tay đang ôm háng lăn qua lăn lại. Lúc này Tần Mục mới hiểu được thì ra Hàn Tuyết Lăng chạy tới đây hả giận cho mình. Đêm qua Diệp Thạch Lỗi sính miệng lưỡi với mình thì Hàn Tuyết Lăng nhanh chóng biết rõ, kinh thành này một quả trái cây cũng có thể ném chết cá mập, mạng lưới quan hệ đan vào nhau như mạng nhện.

Hàn Tuyết Lăng dừng chân cũng không có nghĩa là im miệng, lời lẽ sắc bén nói:

- Mấy năm qua bà không ở kinh thành, Diệp nước dãi mày dám đứng ra rồi sao? Ngay cả bạn gái hôn phu của bà cũng dám đoạt, chán sống rồi có phải hay không?

Tần Mục lập tức dở khóc dở cười, Hàn Tuyết Lăng đang nói cái gì vậy, cái gì bạn gái của mình, đây là ý tứ gì? Phu nhân chính thức chay tới trút giận cho tình nhân của chống sao

Tần Mục không phải lớn lên ở kinh thành, tự nhiên không biết Hàn Tuyết Lăng đã từng coi trời bằng vung, trực tiếp nhìn qua. Trong đồn công an này nhiều người nghe tiếng kêu thảm thiết thì ló đầu ra nhìn, nhưng mà vừa nghe giọng của Hàn Tuyết Lăng thì cả đám co rụt đầu vào.

Diệp Thạch Lỗi nằm trên mặt đất giống như đã tới cực hạn, hô hấp như đứt rời, xem ra tùy thời có thể tắt thở. Hàn Tuyết Lăng khinh thường nói ra:

- Con sên, ít giả bộ, một cước kia bao nhiêu nặng bà tự biết!

Nói xong câu đó Hàn Tuyết Lăng trong mắt hiện ra sát cơ, chậm rãi nói:

- Lần sau mày dám đắc tội chồng bà, coi chừng bà cho mày một cái tội danh.

Nói xong xoay người lại không có nhìn biểu lộ của Tần Mục, hung tợn xuống lầu.

Tần Mục lắc đầu, nhìn qua Diệp Thạch Lỗi chậc chậc hai cái, cũng nhanh chóng đi xuống lầu. Hắn và Diệp Thạch Lỗi cũng không phải mâu thuẫn tư nhân, mà là phe phái cùng phe phái với nhau. Hàn Tuyết Lăng náo như vậy biến thành tiểu hài tử tranh giành tình nhân mà thôi, mẫy đại lão cũng không thể mang tội Tần Mục đùa bỡn quyền mưu áp hắn. Vì thế Tần Mục không bỏ đá xuống giếng là không tê rồi, kỳ thật hắn có khi còn ỉu xìu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.