Xuống lầu, Tần Mục mở cửa xe ngồi vào, nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng đang thở hổn hển, cười nói:
- Tức sao?
Hàn Tuyết Lăng lườm hắn và không nói gì!
Tần Mục móc thuốc hút và chậm rãi nói:
- Nếu em ở trạng này này đối mặt địch nhân đấu sinh tử sẽ như thế nào?
Hàn Tuyết Lăng không để ý tới hắn, trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ..
- Nhìn bộ dáng của em tôi chẳng dám thả em vào trong quân đội, không bằng sau khi kết hôn em xuất ngũ đi!
Tần Mục nhàn nhạt nói ra, khói thuốc bao phủ khiến ánh mắt của hắn cổ quái.
Hàn Tuyết Lăng nhìn qua bóng mờ cửa sổ thấy ánh mắt quan tâm của Tần Mục, cảm thấy cổ họng như có cái gì chặn lại, cho dù muốn đùa nghịch tính tình với Tần Mục cũng không biết nên nghịch từ đâu.
Hai ngày đầu tiên Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng chạy các nơi chúc tết, Diệp Thạch Lỗi bên kia cũng không có tin tức gì, xem bộ dáng là nuốt cơn tức này. Tần Mục cũng không biết Diệp gia đang khua chiêng giống trống tuyên dương chuyện này, muốn tạo vài địch nhân trên quan trường cho Tần Mục.
Mỗi ngày tết nhà các đại lão người tới chúc tết nhiều không kể xiết, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng cùng trốn ra phía sau, Tần Mục còn dễ nói, Hàn Tuyết Lăng cngx không phải cô gái sơn thôn gì đó, lôi kéo Tần Mục không ngừng dạo chơi, cũng không biết tính nết gì, mỗi lúc trời tối Tần Mục về nhà mệt mỏi cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ nằm ngủ như chết.
Hắn và Hàn Tuyết Lăng sẽ kết hôn, đầu năm lễ vật chồng chất không ít. Cháu trai Tần lão gia tử kết hôn, loại cơ hội móc nối với người Tần gia khó bỏ qua được. Đại cô Tần Trữ cùng tam cô Tần Trí giúp đỡ Ông Văn Hoa thu thập lễ vật, nhị cô Tần Tĩnh thì ngồi châm chọc, nói cái gì con mình lúc kết hôn sẽ không có phô trương lãng phí như vậy.
Chớp nắm cũng qua đầu năm. Buổi sáng Tần Mục mang giày mặc áo tây hoàn toàn mới, đây là Hàn Tuyết Lăng mua cho. Dĩ vãng hắn thấy ở cơ sở có kết hôn náo động phòng cũng không thấy, hắn không phải người lớn lên ở kinh thành, không có người quen gì, thứ hai người tham gia hôn lễ của hắn đều có thân phận cao, ai sẽ thả giá đỡ đi nói chuyện luyên thuyên cơ chứ? Cả hôn lễ giống như tập luyện kịch câm, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng bị người chủ trì bài bố, giống như hai con rối.
Hôn lễ hoàn thành viên mãn, trên đường có việc nhỏ đan xen, Triều Tiên Duẫn Chiếu Cơ cũng xuất hiện trong buổi tiệc, hơn nữa cùng đi với quan chức ngoại giao, thậm chí ngay cả Trung Nam Hải cũng phái ra một quan viên cấp bộ đi cùng, chuyện này khiến Tần Mục có chút nghi hoặc. Về sau thời điểm mời rượu thì Tần Mục nói việc này với Hàn Tuyết Lăng, Hàn Tuyết Lăng lúc này mới nói cho hắn biết, thân phận chân thật của Duẫn Chiếu Cơ chính là vợ của Lý tướng quân, không phải là đời ba đời bốn gì đó, nàng đảm nhiệm chức vụ giống như Hàn Tuyết Lăng, là huấn luyện viên đặc chủng của Triều Tiên.
Tần Mục bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nữ nhân này có quyền lực và tự do lớn như vậy. Khóe môi của Hàn Tuyết Lăng nhếch lên vui vẻ, có chút khoe khoang nói ra:
- Hừ, cũng không biết cả ngày ôm lão đầu tử có cái gì tốt.
Một câu này bạo lộ quan hệ của hai người với nhau, Tần Mục không có hỏi, Hàn Tuyết Lăng cũng không có nói. Hai người tiếp tục máy móc đi từng vòng mời rượu, đồng thời Tần Mục cũng làm quen không ít người.
Buổi chiều cảnh phồn hoa không còn, Tần Mục và Hàn Tuyết Lăng quay trở lại Hàn gia, lại là rượu và thức ăn. Bên này đều là quân nhân trẻ tuổi, cũng có hương vị dân nghèo kết hôn. Tần Mục tửu lượng không nhỏ, liên tục uống lật ba người, trên mặt chỉ đỏ ửng, khiến người khác có chút bỡ ngỡ, xem như cô gia bình an vượt qua đấu rượu.
Thời điểm Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng hoàn thành trình tự làm việc, chuẩn bị lại quay về Tần gia chờ đợi buổi tối náo động phòng, Hàn Tuyết Lăng đột nhiên thu được mệnh lệnh phải đi tới Tây Túc ngay.
Với tư cách quân nhân, quân lệnh vừa tới thì chuyện khẩn cấp gì cũng phải buông. Hàn Tuyết Lăng nhanh chóng thay quần áo, một lần nữa mặc quân trang thượng tá vào, nhìn Tần Mục cười áy náy, liền ngồi lên xe việt dã quân dụng rời đi. Tần Mục chỉ bất đắc dĩ cười khổ, trước đêm kết hôn cô dâu bỏ chạy, Tần Mục hắn xem như đủ bi ai.
Dù sau thời gian sau này còn dài, Tần Mục an an ổn ổn đi tới trường đảng sinh hoạt. Đây là một tài phú lớn đấy, có thể tiến vào đây không ai không dán cái nhãn hiệu "Cán bộ hậu tuyển trung tầng", đồng thời cũng tiếp xúc không ít người tạo mạng lưới quan hệ cho bản thân. Cùng học chung thì tình nghĩa này khó thay đổi. Tần Mục vững vàng bước theo quỹ tích sinh hoạt của đời mình, có khi đi cùng Ngô Cúc và bàn với Ngô Cúc một ít chuyện, sau đó nhắm mắt giảng giải xu hướng tương lai cho Ngô Cúc nghe.
Ngô Cúc làm người thông minh, nghe Tần Mục phân tích thì lập tức lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Qua hết năm Tần Mục nhận được điện thoại bên kia Lục Triêu Hương, Tả Bình An quay lại Lục Triêu Hương, cũng mang theo hạng mục đầu tư tám mươi vạn của thành phố để kiến thiết trụ cột cho Lục Triêu Hương. Tuy Tần Mục hiện tại đã không còn là phó bí thư huyện huyện Lan Trữ, nhưng Lục Triêu Hương người ta vẫn gọi hắn là Tần bí thư, trong giọng nói mang theo ít hy vọng Tần Mục lại quay về huyện Lan Trữ. Tần Mục khuyên bảo bọn họ phải đoàn kết quanh bí thư Lý Trung Nguyên, phải phát huy tính năng động, khiến bước chân của Lục Triêu Hương đi xa hơn.
Quý Chí Cương, Cừu Tiểu Bằng cũng điện thoại tới cho Tần Mục, nói chợ phiên hai bên đã xây xong, Triều Tiên bên kia đưa bản thiết kế cho đội thi công Trung Quốc làm. Tần Mục cười ha hả dặn bọn họ làm từ từ không vội, bọn họ dù sao cũng là dòng chính của hắn, đến lúc đó khẳng định phải điều tới.
Điện thoại lui tới không ít, rất nhiều người vẫn ngóng trông Tần Mục có thể trở về huyện Lan Trữ. Hắn tại huyện Lan Trữ đã hơn một năm nhưng đã đảo ngược tính thế. Tuy Tần Mục làm chiến tích, nhưng Lan Trữ cao thấp không ai không nhớ kỹ Tần Mục. Tần Mục sinh ra cảm xúc buồn lo vô cớ, đối với Lan Trữ hắn rất có cảm tình.
Đều nói quan trường không biết thời gian, trong nháy mắt đã tới nhiệm kỳ mới. Đến giữa tháng tám năm 94, Tần Mục chấm dứt sinh hoạt ở trường đảng. Lão gia tử mấy ngày nay sắc mặt có chút không tốt, dặn dò Tần Mục phải thường đi đi lại lại, nhất là thành phố Đằng Long bên kia.
Tần Mục nghe giật mình, vốn hắn cho rằng mình đã nhảy ra khỏi vòng của thành phố Đằng Long, xem tình huống chính mình vẫn phải phát triển ơ đó, sắc mặt lão gia tử không tốt, không phải thân thể mà là mấy phương hội đàm xảy ra chút chuyện khiến hắn không vui.
Lại qua mấy ngày, Tần Mục nhận được thông tri hắn được nhậm mệnh đi tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long huyện Thanh Thao làm chủ tịch huyện. Huyện Thanh Thao? Tần Mục không có nghe qua huyện này, hỏi qua lão gia tử sắc mặt bất thiện mới biết đây là huyện mới đổi tên, chính là huyện có nhà máy dược Tam Dương lúc trước, là láng giếng gần của huyện Lan Trữ.