Trong lòng Tần Mục chấn động, xem ra sau lưng hoặc nhiều hoặc ít có người làm động tác khiến Tần Mục không được tốt, huống chi Tần Mục ở huyện Thanh Thao đắc tội không ít người, lại khai đao với xí nghiệp đóng thuế nhiều nhất của người ta, không biết bao nhiêu người muốn hầm cách thủy Tần Mục đấy. Hiện tại cho hắn tới huyện Thanh Thao làm chủ tịch huyện, chuyện này chính là khó khăn không nhỏ.
Cảnh ban đêm bao phủ, gió mát phơ phất. Tần lão gia tử cùng Tần Mục ngồi dưới cây bô đào nhỏ, khung cảnh rất bình yên. Trong tay lão gia tử trong đong đưa quạt hương, nhìn cảnh đêm nói:
- Tiểu Mục ah, có chuyện khó xử cứ nói.
Tần Mục cười cười, hiểu ý của lão gia tử quan tâm chính mình, hắn nhìn Tần lão gia tử không nói giọng quan, mỉm cười nói:
- Gia gia, tình huống bên kia cháu biết, thuần túy là có người gáng chân. Nhưng mà cũng tốt, đấu với người có gì mà sợ.
Tần lão gia tử vỗ nhẹ tay ghế dựa, Tần Mục nói thâm thúy:
- Năm đó ah ta ở huyện Thanh Thao từng đánh một trận phục kích đấy.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, lão gia tử nói mỗi một câu đều ẩn chứa thâm ý, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ vô ý nhắc tới trận phục kích. Tần Mục đi vào trong lấy đồ uống trà, cùng lão gia tử uống trà vừa nghe hắn hoài niệm.
Sau đó vài ngày Tần Mục cũng chuẩn bị đi tới huyện Thanh Thao, vốn gọi điện cho Cừu Tiểu Bằng, bảo hắn đi thành phố Đằng Long bên kia. Với tư cách chủ tịch huyện mới nhậm chức, hắn khẳng định phải đi tới cục nhân sự thành phố báo cáo một chút, cho nên bảo Cừu Tiểu Bằng đi tới đó đón mình. Cừu Tiểu Bằng nghe xong hoan hô một tiếng, vợ hắn tại Lan Trữ tự nhiên không quá hy vọng hối hả ngược xuôi. Tần Mục lúc này đi làm chủ tịch huyện chắc chắn phải ngây ngốc ba năm, cho dù chiến tích có nổi bật thì tuổi còn trẻ, tư lịch cần phải mài thêm.
Lúc này đảm nhiệm chức chủ tịch huyện cũng có chút vượt quá dự kiến của Tần Mục, dựa theo chương trình bình thường, có lẽ hắn phải đi vào một phòng ban nào đó, trực tiếp buông tha trình tự này thì hắn chắc chắn sẽ có lực cản cực lớn.
Tần Mục cũng không phải sợ, tiễn Ngô Cúc bay đi Australia, Tần Mục liền ngồi xe lửa đi tới Đằng Long. Tuy kinh thành đến Đằng Long hoàn toàn có thể đi máy bay, nhưng Tần Mục còn ưa thích ngồi xe lửa suy nghĩ.
Cùng lúc đó trong kinh thành các phe phái không ngừng thao tác, phó đồn trưởng đông thành Diệp Thạch Lỗi công tác nổi bật, chiến đấu anh đũng với cái ác, được điều tới tỉnh Bắc Liêu phòng đốc tra làm khoa trưởng, nguyên khoa trưởng Quách Thiểu Đình được điều tới phòng đốc tra tỉnh Nam Hoài, khoa trưởng phòng đốc tra tỉnh Nam Hoài dùng làm chuyện khác.
Tình cảnh thay đổi như điện, Tần Mục có chút thở dài, huyện Thanh Thao này chắc có sẽ có một hồi chấn động dữ dội, hắn và những người phái khác va chạm, tiến hành giao phong chính diện không thể làm trái. Người này chỉ là một góc của băng sơn.
Thoải mái dựa đầu vào ghế xe lửa, Tần Mục nhắm mắt lại suy tư.
Cừu Tiểu Bằng ở nhà ga chờ Tần Mục, vừa thấy mặt liền lấy ra phong lì xì đưa cho hắn, nói là chúc mừng năm mới. Tần Mục cười nhận lấy, đây là tục lễ, không thu thì không tốt lắm.
Lần này không nhìn thấy Vạn Hữu Niên, nhưng cũng trò chuyện chốc lát với Tả Bình An. Tả Bình An đã đi Lục Triêu hương nên vô cùng cảm khái, khi nói chuyện với Tần Mục cũng nhiều lời hơn một chút, trong lời nói mang theo chút khẩu phong, lần này Thanh Thao huyện cần thay đổi tên, là vì có mục đích muốn bước lên huyện cấp thành phố đi. Dù sao dân cư, kinh tế trong Thanh Thao huyện đã thành thục, chỉ còn kém một bước đẩy lên cuối cùng. Đem một huyện bình thường tăng lên thành huyện cấp thành phố, chiến tích kia không ai xóa nổi. Theo trong lời của Tả Bình An, Tần Mục hiểu được hiện tại Thanh Thao huyện biến thành khối thịt béo ngon miệng, cũng là nơi cạm bẫy sát khí từng bước, ai có thể từ bên trong trổ hết tài năng, người đó sẽ trở thành ngôi sao mới trên chính đàn.
Tần Mục cũng không bóng gió hướng đi của Vạn Hữu Niên, Tả Bình An cũng sẽ không nói. Thái độ của Vạn Hữu Niên cực tối, làm Tần Mục vô cùng khó hiểu.
Làm xong thủ tục nhậm chức, Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng đi về hướng huyện Thanh Thao. Trên đường Tần Mục tiếp điện thoại của Cao Phái, cũng căn dặn hắn phải cẩn thận, không được tiếp tục làm chim đầu đàn. Tần Mục cười đáp ứng, mùi vị làm chim đầu đàn cũng không gì tốt đẹp.
Xe vừa lái vào khu trực thuộc huyện Thanh Thao, Tần Mục liền nhìn thấy một đám người đeo tang quỳ trên đường, ngăn cản quốc lộ. Những người ngồi trong xe đi ngang qua đều dừng lại giữa đám người, lại xuyên qua cửa kính xe nhét ít tiền đi ra.
- Đây là do có người bị đụng xe ngoài đường, mà người nhà tìm không thấy người gây ra tai nạn, vì vậy dùng phương pháp kia gom ít tiền làm điểm sinh hoạt phí.
Cừu Tiểu Bằng lắc đầu, từ trong túi rút ra mười đồng tiền.
- Cho xe tấp qua một bên, xuống xe xem một chút.
Ánh mắt Tần Mục căng thẳng. Người có cấp bậc như hắn vốn nên ở yên trong xe để Cừu Tiểu Bằng đi ứng phó hết thảy, nhưng hắn từ cách ăn mặc đồ tang của những người kia thấy được vẻ bi thương phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Những loại chuyện này Tần Mục không phải chưa từng gặp qua, nhưng gương mặt mọi người bình thường là vẻ mờ mịt mà không phải diễn cảm như thế, trực giác đầu tiên nói cho hắn biết là có vấn đề. Làm lãnh đạo, xem như có nghiên cứu về diễn cảm trên mặt người khác, ở địa phương hắn sắp đến nhậm chức thậm chí xuất hiện chuyện như vậy, trong lòng hắn chợt xoay chuyển.
Vẻ mặt Cừu Tiểu Bằng lộ ra khó xử, nhỏ giọng nói:
- Tần bí thư, nếu dừng xe lại sẽ phiền toái, vạn nhất…
Tần Mục gật gật đầu, Cừu Tiểu Bằng lo lắng không phải không có lý, liền dặn hắn khi cấp tiền thì hỏi thăm bọn họ là người của thôn nào.
Chuyện này dễ làm, khi Cừu Tiểu Bằng chậm rãi cho xe di chuyển, đến trước mặt người nhận tiền, hắn đưa tiền ra, thấp giọng hỏi:
- Các vị ở thôn nào, vì sao gặp phải loại chuyện này không đến cục giao thông phản ánh một chút?
Người nhận tiền bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, nghe Cừu Tiểu Bằng hỏi như vậy liền nhổ bãi nước bọt, thấp giọng mắng:
- Đám người kia chỉ biết ăn rồi mặc kệ sự!
Nói xong phất phất tay, ý bảo Cừu Tiểu Bằng lái xe rời đi.
Tần Mục nghe xong lời nói của người nọ, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn mọi người đang quỳ gối ven đường, thấp giọng gọi Cừu Tiểu Bằng lái xe. Hiện tại hắn vẫn dùng xe lam điểu, khi xe chạy ngang qua đoàn người, Tần Mục thở dài nói:
- Quan không làm việc, dân sinh oán khí ah.
Cừu Tiểu Bằng cũng không biết nên nói gì cho phải, cứ lái xe về phía trước. Tần Mục nhìn theo cửa sổ, cảm thấy những thân ảnh quỳ lên kia có chút chói mắt.
Đúng lúc này, một trận thanh âm chuông báo chói tai vang lên, mấy chiếc xe cục giao thông chạy tới, dừng trước mặt đám người.
Tần Mục cũng không gọi Cừu Tiểu Bằng dừng xe, cục giao thông chạy tới làm gì hắn không biết, cũng không muốn biết. Theo bề mặt mà giảng, đám người kia tự bố trí chướng ngại vật thu lộ phí là hành vi trái pháp luật, cục giao thông cho dù buộc dọn dẹp cũng không có gì là đáng trách. Nhưng dù sao người ta bị chết người thân, bởi vậy Tần Mục chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.