Thanh Quan

Chương 204: Chương 204: Hành động lôi đình. (1)​




Ánh mắt Tần Mục chợt híp lại, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng có chút đổi mới cách nhìn với hắn sau sự việc tặng lễ, thấy hắn nhìn nàng liền gật đầu nói:

- Đúng vậy, bây giờ tôi là trung tá quan quân quân khu trú đóng ở huyện Tây Bình, phụ trách huấn luyện…

Nói tới đây ánh mắt nàng chuyển qua nhìn cha mình.

Hàn Đại Bình cười ha ha, nói:

- Tiểu Mục, trưa nay khoan hãy đi, cùng nhau ăn cơm.

Liền đem đề tài này chuyển dời đi.

Tần Mục không phải kẻ ngốc, tỉnh Tây Túc có vị trí địa lý đặc thù, chỉ sợ thân phận Hàn Tuyết Lăng cũng không đơn giản, đại quân khu kia có bộ đội đặc chủng ứng phó nhu cầu bức thiết không ít. Chẳng qua trung tá lại trẻ tuổi như thế, đương nhiên vì quan hệ tới thế lực của Hàn gia trong quân đội mà thôi.

Nếu Hàn Đại Bình không nói, Tần Mục đương nhiên cũng không hỏi.

Ăn cơm xong, Vạn Phương gọi Hàn Tuyết Lăng cùng mình đi chung với Tần Mục qua chỗ Tần lão gia tử, nói muốn đi bái phỏng, sau đó nhận thức bà thông gia. Nhìn ra được Vạn Phương phi thường hài lòng với hôn sự này, đã bắt đầu bắt tay liên lạc cảm tình đôi bên. Đương nhiên, cũng không bài trừ món lễ vật của Tần Mục gây nên ấn tượng không nhỏ cho bà.

Ông Văn Hoa thật vui mừng vì gặp mặt Vạn Phương, ngồi trong đại viện Tần gia chốc lát, ba người phụ nữ liền kéo nhau đi mua sắm, khiến Tần Mục chỉ biết cười khổ.

Ngày tết cứ như vậy trôi qua. Vào mùng năm tháng Giêng, Tần Mục dự định lên máy bay về tỉnh Tây Túc, nhưng không nghĩ tới Hàn Đại Bình lại cấp cho hắn một giấy phép lái xe, để cho hắn cùng Hàn Tuyết Lăng cùng lái xe quay về trong tỉnh.

Nhất thời một ý nghĩ hiện lên trong đầu Tần Mục, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng hoàn thiện, cuối cùng kế hoạch vạch trần cái nắp của Dược Mã hương hiện lên trên đường quay về huyện Tây Bình, đã được hắn quyết định xuống.

Bầu trời Dược Mã hương, cần thay đổi.

Trải qua một năm hành động lớn, cục diện chính trị huyện Tây Bình không phát sinh biến hóa quá nhiều. Hàn Tuyết Lăng đưa Tần Mục ném tới đại viện ủy ban huyện, xe thể thao màu đỏ phát ra tiếng nổ vang, trực tiếp xoay đầu rời đi.

Tần Mục lắc đầu cười khổ, nghĩ đến chuyện ước định với Hàn Tuyết Lăng trên xe, sự kiện kia hắn vẫn cần một ít trợ lực đặc thù. Hiện tại vẫn còn ăn tết, nhân sự còn chưa tụ tập, hắn ước định với nàng sẽ phát động vào ngày mười sáu tháng Giêng. Không biết nàng xuất phát từ tâm lý ra sao, lại đáp ứng phối hợp với hắn toàn bộ, nhưng nếu nàng bị phê bình, hắn phải ra mặt mời Tần lão gia tử nói chuyện.

Trong huyện Tây Bình tràn đầy xác pháo, Tần Mục lưu lại thị trấn ba ngày, trước sau bái phỏng bí thư huyện ủy Lưu Công Thành, cục trưởng cục công an huyện Lưu Đại Hữu.

Đối với việc Tần Mục khảo sát trở về, bí thư huyện ủy Lưu Công Thành nghe xong Tần Mục báo cáo, trong lòng đã có tính toán. Tần Mục muốn mời Lưu bí thư ăn bữa cơm, ai ngờ tính khí Lưu Công Thành làm việc cũng có chút nôn nóng, nói chuyện với hắn xong đã trực tiếp lên xe đi thành phố, Tần Mục đành đi qua nhà Lưu Đại Hữu.

Bên cục công an cũng có chút thay đổi. Năm trước khi nghiêm đánh, một gã phó cục trưởng trong cục bị điều tra có quan hệ mập mờ với một công trình bã đậu trong thị trấn, Ban kỷ luật thanh tra tức giận, vị phó cục trưởng kia bị trực tiếp cách chức nhớ lỗi nặng. Dựa vào cơ hội kia, đại đội trưởng hình trinh huyện liền thay thế bổ sung phó cục trưởng, đồn trưởng Vương Chí của Hà Tử trấn điều nhập lên đảm nhiệm chức phó đại đội trưởng hình trinh cục công an huyện, trong cục công an huyện lại tăng thêm một cánh tay cho Lưu Đại Hữu, làm hắn vui vẻ ra mặt, lôi kéo Tần Mục say sưa một trận.

Tần Mục bóng gió nói với Lưu Đại Hữu, mười sáu tháng Giêng có lẽ Dược Mã hương sẽ có chút việc phát sinh. Trương Thúy ngồi một bên lắng nghe thật cẩn thận, tuy rằng Tần Mục chỉ nói một câu nhưng nàng mẫn tuệ phát hiện ý đồ của Tần Mục, rời khỏi phòng khách chạy xuống bếp làm thức ăn.

Sau khi quay về Dược Mã hương, trong hương đã bắt đầu làm việc. Tần Mục làm người nhàn rỗi, hương trưởng mất quyền lực còn không bận rộn bằng một gã cán sự. Biểu hiện của Tần Mục cũng không chút rối rắm, cả ngày ngồi trong phòng làm việc uống trà xem báo chí, làm đám người Mã Trường Hà cảm thấy có chút khả nghi. Dựa theo lẽ thường Tần Mục khi quay về nhà ăn tết hẳn phải hướng thế lực sau lưng yêu cầu quyền lợi, nhưng không ngờ Tần Mục lộ ra dáng vẻ không chú tâm, làm Mã Trường Hà phải kéo dài kế hoạch nhắm vào Tần Mục, muốn xem rõ tiếng gió rồi nói sau. Hắn thông tri cho Cừu Tiểu Thiền, để động tác của nàng nhanh hơn một ít, lấy một ít nhược điểm trong tay nhiều ít cũng có điều dựa vào.

Ngày mười lăm tháng Giêng, Cừu Tiểu Thiền mặc bộ áo kẻ sọc xanh biếc đi vào trong hương, mời Tần Mục xế chiều qua nhà họ dự tiết nguyên tiêu, Tần Mục từ chối khéo. Ngày mai là ngày thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch, Tần Mục tự nhiên sẽ không rời đi, hết thảy chân tướng đều phải đợi sau khi mọi sự giải quyết xong, không thể sơ hở nửa điểm nào.

Cừu Tiểu Thiền thấy Tần Mục lại cự tuyệt nàng lần nữa, vẻ mặt mất hứng căm giận quay người rời khỏi văn phòng của Tần Mục, vừa lúc nhìn thấy bí thư Mã Trường Hà vẻ mặt âm trầm nhìn nàng, không khỏi hốt hoảng quay trở về văn phòng của Tần Mục.

Nhìn thấy Cừu Tiểu Thiên đã đi mà quay lại, trong lòng Tần Mục có chút kỳ quái, hắn đã sớm sản sinh hoài nghi đối với nàng, liền buông tờ báo mỉm cười hỏi:

- Tiểu Thiền đồng chí, cô sao lại tới tới lui lui, công tác trong hương nhàn rỗi như vậy sao?

Cừu Tiểu Thiền đứng ngay cửa, cắn môi, do dự muốn nói gì đó lại bị lời nói có chút nghiêm khắc của Tần Mục hù dọa. Nghĩ tới phong thái trách mắng đám người Cát Trung Cường của Tần Mục trước đó, Cừu Tiểu Thiền thật sự không khởi nổi dũng khí đi hấp dẫn vị thanh niên hương trưởng này, nàng cảm thấy được huyện Tây Bình nếu vì sự kiện nam nữ mà làm một vị quan tốt như thế xuống ngựa, thật sự không phải một chuyện tốt. Giác ngộ tư tưởng của nàng còn chưa tới mức người nào tổn thất hay không tổn thất, mỗi ngày cha mẹ của nàng đều không ngừng nhắc nhở Tần Mục tốt ra sao, nếu thật sự bởi vì nàng mà làm Tần Mục mất hết danh dự, nàng có thể đoán ra cha mẹ sẽ đem mình đánh chết.

Một bên là Mã Trường Hà tay mắt thông thiên, muốn cho em trai của nàng vào tù thì đưa vào, muốn cho hắn ra thì cho ra, một bên là tiểu hương trưởng đơn thân độc mã thật tâm làm tốt cho dân chúng, Cừu Tiểu Thiền vẫn còn có chút lương tâm khiến cho nàng tiến lui khó khăn, không biết nên làm sao xử lý.

Ánh mắt Tần Mục thật cay độc, tâm lý mâu thuẫn của Cừu Tiểu Thiền hiển lộ trên mặt rõ ràng, nhất thời làm trong lòng hắn vừa động, mỉm cười nâng chung trà lên hỏi:

- Tiểu Thiền đồng chí, ngồi đi. Lần trước tôi quên hỏi cô, em trai cô hẳn đã ra rồi đi?

Ánh mắt Cừu Tiểu Thiền ngưng tụ, chuyện của em trai hắn làm sao mà biết được? Nhưng nếu hương trưởng đã hỏi như vậy, nhất định đã có căn cứ, vì vậy nàng trả lời tết năm nay em trai ở nhà, đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, qua năm sẽ có thể ra ngoài hỗ trợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.