Thanh Quan

Chương 1187: Chương 1187: Hoa Nhà Và Hoa Dại Đụng Nhau (1)




Phương Chấn Bang nhíu mày lại, bày cho Tần Mục một giả tưởng, hắn vừa nói thì bóp tắt thuốc lá.

Nếu quả thật Phương Chấn Bang không muốn thay người, hắn sẽ không nói lời này, mà là trực tiếp đè chuyện này xuống, hắn nói như vậy không thể nghi ngờ là muốn cho Tần Mục nói cẩn thận, nhìn xem Tần Mục có cách gì khiến thườn ủy im miệng hay không.

Tần Mục hiểu ý, cầm lấy gạt tàn thuốc lên, sau đó đi tới bên cạnh máy đun nước rót nước, lại đi vào WC, sau đó thả gạt tàn thuốc vào đó, hắn làm những động tác này thì Phương Chấn Bang lại khẽ gật đầu.

Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Tần Mục bắt đầu tự thuật:

- Thời điểm mới tới Quảng Châu, phát hiện Quảng Châu có khí tức hiện đại hóa rất đậm, kiến trúc và kinh tế rất khả quan, khiến người phương bắc như tôi cảm thấy nhỏ bé, nói Quảng Châu thuộc về thành thị hiện đại hóa nhất Trung Quốc cũng không nói ngoa.

Muốn phản ánh vấn đề trước tiên phải nâng nó lên, Tần Mục rất hiểu yếu quyết, Quảng Châu có thể phát triển như hiện tại, Phương Chấn Bang có công rất lớn, Tần Mục trước tiên nói tới mặt tốt của Quảng Châu ra, lời đằng sau cũng không khiến Phương Chấn Bang quá mức phản cảm.

Tần Mục biết rõ, lão Lưu này chắc chắn phải rơi đài, nhưng Tần Mục là người đưa ra kiến nghị, nói chuyện không nên khiến Phương Chấn Bang sinh lòng khúc mắc, đây là nghệ thuật nói chuyện.

Phương Chấn Bang cười nói:

- Đi bộ tổ chức đã bắt đầu học được cách vuốt mông ngựa đúng không, cục diện là tốt, nhưng không thể bo che khuyết điểm nhỏ nhặt, lần sau báo cáo công tác nên nói thẳng trọng điểm.

Tuy nói lòi này nhưng mà lông mày Phương Chấn Bang giãn ra, Tần Mục vỗ mông ngựa này đúng chỗ ngứa của Phương Chấn Bang, khiến cho hắn vô cùng thoải mái.

- Phương bí thư, đây đều là sự thật, chính bởi vì Quảng Châu hoàn cảnh tốt, kinh tế tăng lên thật nhanh, lúc này mới hấp dẫn nhiều đầu tư bên ngoài tới Quảng Châu khảo sát thị trường.

Tần Mục căn bản không cảm giác lời của mình mang theo hương vị a dua, nói ra:

- Mấy ngày hôm trước ngồi cùng mấy người đầu tư trong khu phát triển, bọn họ có mấy vấn đề khiến tôi suy nghĩ thật lâu.

Hòa thượng từ bên ngoài tới niệm kinh, đây là cách nói có từ xưa, cũng không phải đơn thuần sùng bái cái từ bên ngoài, mà là người bên ngoài tới nhìn vấn đề ở góc độ khác, nghe được Tần Mục nói như vậy, Phương Chấn Bang cũng nghiêm túc, tay phải vuốt chén trà, nói:

- Nghe nhiều ý kiến cũng tốt, nhưng mà phải chú ý.

Nhìn thì như nhắc nhở Tần Mục, kỳ thật Phương Chấn Bang cũng đã tỏ thái độ, cho dù Tần Mục nói cái gì cuối cùng quyết định vẫn là hắn, hai người bây giờ đang có quan hệ hợp tác, nhưng mà trên quan trường Tần Mục cần cần phải tuân thủ quy củ quan trường, một phó bộ trưởng bộ tổ chức đi ngồi với mấy thương nhân, vẫn còn nói ra trước mặt bí thư thị ủy khó tránh khỏi hiềm nghi khu khai phát..

Tần Mục không phải lăng đầu thanh, cũng không phải thái điểu, hắn nói ra lời này kỳ thật là cho Phương Chấn Bang lý giải sai lầm tâm tư của hắn bây giờ, chính là bởi vì Tần Mục biểu hiện nhớ mãi không quên khu khai phát, chuyện này nói rõ khu khai phát đã xuất hiện phân hóa quyền lực, qua ít ngày nếu như gặp chuyện không may, Tần Mục cũng tiện đẩy sạch trách nhiệm, có bí thư thị ủy đảm bảo, cho dù tra, tra được Văn Nhập Hải có lật trời cũng không tới phiên hắn gánh, hiện tại chuyện xấu duy nhất chính là Quách Thiểu Đình, Dương Ngọc Lan đã tới thì khiến Tần Mục sinh ra kiêng kị trong lòng, hắn nhanh chóng áp tâm tư này xuống, liền vội vàng gật đầu nói:

- Bí thư giáo dục phải, nhìn vấn đề không nên quá nông cạn.Nói xong lời này, con mắt Phương Chấn Bang hơi híp lại, mang theo tươi cười thoả mãn, Tần Mục này bắt đầu tự thuật vấn đề của khu khai phát, tùy tiện nói tới chuyện xây dựng cũng khiến Phương Chấn Bang cảnh giác, cho dù Phương Chấn Bang trên mặt không có lộ ra cái gì, nhưng mà hắn đã nhíu mày, Tần Mục đã biết rõ hắn nói có tác dụng rồi.

Không có đi ra nước ngoài chính là tiếc nuối của Tần Mục, cho nên hắn đổi phương thức thoát quan hệ với khu khai phát, về đến nhà, Tần Mục lại rút điếu thuốc mùi bạc hà ra, hơi nhắm mắt lại, trong nội tâm bắt đầu suy tính Dương Ngọc Lan đến Quảng Châu đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ tổ chức này xuất phát từ mục đích gì.

Nếu như nói Dương Ngọc Lan đơn thuần tới vì Quách Thiểu Đình, vậy thì quá buồn cười rồi, thế nhưng mà nếu không phải do Quách Thiểu Đình thì chắc chắn Dương hệ ở Giang Bắc đã giật gấu vá vai, thành thật không nên vào lúc mấu chốt này tới Quảng Châu làm việc xấu, đi lên càng cao, Tần Mục càng phải cẩn thận từng li từng tí, hiện tại hắn đã bước một chân tiếp xúc tầng trên của quan trường, một bước này còn chưa vững, rất khó lại đi thêm một bước.

Cửa ra vào có tiếng chìa khóa vang vọng, Tần Mục không để ý đến, nhà này có mấy người có chìa khóa, bất luận người nào tới cũng không cần Tần Mục đi ra nghênh đón.

- Kỳ quái, tại sao có mùi thuốc lá.

Duẫn Song Song cau mày đi tới, thần thái cao ngạo phối hợp giọng nói, tiếng giày cao gót dẫm lộp bộp trên đất.

Từ lần trước giao hoan với Duẫn Song Song, nữ nhân này biến mất vài ngày, nàng mặc bộ âu phục thẳng, thân thể cao gầy mang theo hương vị thành thục, Tần Mục chậm rãi mở to mắt, nghiêng đầu nói ra:

- Cô có thói quen không tốt, lén lút lấy chìa khóa nhà của người ta.

Duẫn Song Song lúc này dương dương tự đắc, lại hừ một tiếng, sau đó khinh thường nói ra:

- Có chìa khóa thì ra vào cũng tiện một chút, yên tâm, nếu cô ấy tới thì tôi sẽ tránh thật xa, tránh cho cô ấy nghĩ tôi đoạt chồng của cô ấy nha, bị người quản vài năm đã rất không quen, hiện tại thật vất vả được từ do, tôi cũng không đinh bước vào.

Tần Mục lần đầu tiên nghe được người tình ngoài giá thú lại nói năng hùng hồn như vậy, cười nhún nhún vai, nhẹ giọng hỏi:

- Uống chút gì không!

Duẫn Song Song kiêu ngọ trên mặt biến mất, cười hì hì cởi bỏ khăn quàn cổ ra, cái cổ tráng nõn mỹ lệ xuát hiện, ấn ký phía trên ẩn ẩn có màu xanh lá, một đêm kia quá mức điên cuồng, ấn ký này là do Tần Mục lưu lại, Tần Mục không thể ngờ Duẫn Song Song là nữ nhân xuất thân bộ đội đặc chủng, thân thể thật không ngờ mẫn cảm cùng bạc nhược yếu kém như thế, đã qua mấy ngày rồi vẫn còn có dấu.

Nhìn thấy ánh mắt Tần Mục nhìn đăm đăm, trên mặt Duẫn Song Song đỏ ửng nhàn nhạt, không tự chủ được dùng tay che dấu màu xanh đó lại, nàng lại giận dữ nói:

- Nhìn cái gì vậy, không phải dấu hôn thôi sao?

Tần Mục nhất thời đầu to như cái đấu, đếm đó Duẫn Song Song cùng Tần Mục điên cuồng đã lưu lại dấu vết “phá tờ-rinh”, nhưng mà nàng nói ra câu này đúng là quá bưu hãn, lại động một chút lại nói động lời này, nhìn thấy Tần Mục kinh ngạc, Duẫn Song Song nhất thời không thuận theo, nhíu cái mũi thanh tú, cười hắc hắc nói:

- Đừng hoài nghi, đây là ngày đó do anh lưu lại, tôi đánh cược với mình, nhất định phải lưu dấu này lên người của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.