Thanh Quan

Chương 202: Chương 202: Học vấn mạt chược. (2)​




Lão gia tử vừa đi, Tần Mục đương nhiên không thể tiếp tục ngồi lại trên bàn này, đem vị trí đưa cho dượng hai, lại kéo theo lính cần vụ đi theo lão gia tử nhiều năm cùng ngồi nơi đó, bản thân chuyển ra sau lưng mẹ mình ngồi xuống.

Chẳng qua lúc này tâm tư mọi người không đặt vào chuyện đánh bài, trong lòng đều đang nghiền ngẫm hàm ý trong tiếng cười của lão gia tử, ánh mắt nhìn Ông Văn Hoa cùng Tần Mục đều có chút bất đồng.

Người phương bắc ăn tết luôn vẫn theo phong tục cũ, nhưng Tần Mục vừa mới nhận tổ quy tông, bên trong thủ đô cũng không có người quen, liền xin chỉ thị dượng ba đi vào phòng sách của lão gia tử lấy vài quyển sách lịch sử trốn trong phòng nhìn xem.

Ngày hôm sau Tần Mục đi vài cảnh điểm du lịch trong thủ đô, nghĩ tới mùng ba phải đi cùng Hàn Đại Bình đến chúc tết cho Hàn lão gia tử, liền mua một khối ôn ngọc trong tiệm đồ cổ nổi danh tại thủ đô làm lễ vật. Loại đồ vật như ngọc thạch toàn bộ phải nhờ nhân khí làm dịu mới có thể hiện ra tinh khí, Tần Mục lựa chọn ôn ngọc cầm trong tay dịu dàng thư nhã, đoán chừng là được người thưởng thức quá nhiều, tiêu mất hai mươi vạn của hắn.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì đau lòng, không nhắc việc này với mẹ mình. Với tính tình chi tiêu một bộ trang điểm ba mươi vạn của bà, khẳng định sẽ oán trách hắn không chịu tiêu tiền.

Vào buổi tối Tần Mục nói chuyện điện thoại với Lưu Đại Hữu, hỏi thăm tình huống trong huyện Tây Bình. Lưu Đại Hữu cười nói với hắn, hết thảy sóng êm gió lặng, chỉ chờ hắn trở về làm du long xuống biển. Hắn khách sáo vài câu trong điện thoại, hỏi thăm vì sao Tần Mục không ở Tây Sơn thôn ăn tết, hắn đã lái xe đi qua đó hai chuyến nhưng không tìm được người uống rượu cùng hắn.

Tần Mục cũng nói vài câu, nhưng không giải thích mình đang ở thủ đô. Thế lực của Tần lão gia tử người bình thường thật không dám nhìn lên, nếu nói cho Lưu Đại Hữu có quỷ mới biết người kia sẽ có ý nghĩ gì.

Tần lão gia tử cũng không tiếp tục tìm Tần Mục, chỉ cho người mang đến cho hắn một khối ngọc bội, nói là đời đời truyền xuống, mỗi ngày nếu đặt ở vị trí ngay ngực sẽ càng thêm ôn nhuận hơn. Tần Mục nhìn thấy ngọc bội có chỗ hổng, nhìn qua không cũ lắm, cũng lơ đễnh, lão nhân cấp cho đồ vật đều là ngợi khen, hắn đặt trong túi áo Tôn Trung Sơn xem như tròn hiếu tâm.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Ông Văn Hoa biết Tần Mục cần đi chúc tết cho Hàn lão gia tử, từ năm giờ sáng đã vội vàng thức dậy thu xếp, khi thì ủi quần áo cho hắn, khi lại xử lý tóc, chỉ sợ Tần Mục không thích hợp sẽ bị Hàn lão gia tử trách móc. Hai ngày nay chỉ số thông minh của bà trực tiếp rơi xuống số âm, phàm là mấy cô của Tần Mục yêu cầu chuyện gì có thể dùng tiền giải quyết thì tuyệt đối không thành vấn đề, kiên trì mặc vào trang phục tán tài nương nương, không ngừng tiêu thật nhiều tiền ra ngoài lại không hề có chút bộ dạng đau lòng.

Nhưng nhờ như vậy ở mặt ngoài xem như Ông Văn Hoa đã sát nhập Tần gia, quan hệ cùng đại cô tam cô bắt đầu quen thuộc, về phần nhị cô, Tần Mục ra chủ ý cho mẹ lợi dụng công ty Thượng Hải tiến hành cho vay không lợi tức hay lấy cổ phần cho công ty nhị cô. Tính tình nhị cô khá chú trọng lợi ích thực tế, không giống như xuất thân trong gia đình hồng sắc gia tộc, ngược lại như con gái nhà thương nhân.

Cuối cùng Tần Mục mang theo lễ vật của mẹ sắp xếp ngồi lên xe của Cao Phái đã chuẩn bị rời đi. Mùng hai tết Cao Phái đã quay về tỉnh Bắc Liêu, công tác của một phó bí thư tỉnh ủy ngày tết vẫn còn rất bận rộn.

Bên trong thủ đô nơi nơi tràn ngập không khí ngày tết. Tần lão gia tử ở phía tây thủ đô, mà Hàn gia lại ở phía đông, phải xuyên qua cả thủ đô nên không tránh được chuyện bị kẹt xe.

Tài xế là người có giấy chứng nhận đặc thù, lên xe không nói chuyện, chỉ cẩn thận lái xe. Tần Mục đối với những vị chiến sĩ hậu phương này vô cùng bội phục, không quấy rầy hắn mà chỉ khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa xe.

- Dừng xe!

Đột nhiên Tần Mục chứng kiến cách đó không xa có một cô gái đứng ven đường, tay trái cầm bao lớn, tay phải không ngừng vẫy vẫy muốn đón xe taxi. Nhưng đang ngày tết là ngày mọi người ra ngoài thăm thân thích, vài chiếc taxi chỉ chạy nhanh vượt qua nàng, không để ý tới có khách đón xe.

Chiếc Hồng Kỳ màu đen chậm rãi dừng trước người Mộ Băng Đồng, Tần Mục quay kính xe xuống lộ ra nụ cười hất nhẹ đầu ra sau nói:

- Lên xe đi!

Mộ Băng Đồng oa một tiếng, dùng sức nhu nhu mắt, xác nhận là Tần Mục không khỏi kêu lên:

- Ai nha, Tần Mục, không ngờ anh lại sĩ diện như vậy, ngay Hồng Kỳ mà cũng thuê được, phải tốn không ít tiền đi?

Thuê? Sắc mặt Tần Mục có chút phát tím, ngay cả tài xế cũng nhếch môi, phỏng chừng là do nín cười muốn bị nội thương.

Mộ Băng Đồng lên xe liền không ngừng nói Tần Mục quá sĩ diện, loại xe đắt tiền xa hoa như vậy mà cũng dám thuê. Tần Mục đã hoàn toàn buông tha tâm tư giải thích với nàng, chỉ hỏi rõ địa phương nàng muốn đi sau đó đợi khi xe chạy tới thì trực tiếp đuổi nàng xuống xe, có bộ dạng như muốn chạy trối chết.

Trên mặt tài xế đã khôi phục bình tĩnh, chẳng qua trên mặt Tần Mục lại tối đen như đáy nồi, Mộ Băng Đồng vừa lên xe đã líu ríu kêu Tần Mục giả vờ làm người giàu có, khiến tài xế không ngừng cười thầm, làm Tần Mục mất hết mặt mũi. Lời này phỏng chừng buổi tối có thể rơi vào trong tai lão gia tử, làm Tần Mục vừa nghĩ tới cũng có chút đau đầu.

Đi tới độc viện Hàn gia, vợ chồng Hàn Đại Bình cùng Hàn Tuyết Lăng đã sớm chờ đợi ở đó.

Tần Mục nói ra một ít lời khách sáo chúc tết, làm vợ chồng Hàn Đại Bình hài lòng khen ngợi. Tuy rằng dáng người của Tần Mục có chút phong phanh, nhưng cử chỉ ôn văn nho nhã, nói chuyện tiến lui có độ, lại có thêm vẻ đúng mực của quân nhân. Vợ chồng Hàn Đại Bình đã nhìn quen hư hư thật thật trong quan trường, đối với biểu hiện của Tần Mục càng thêm xem trọng.

Hàn Tuyết Lăng vẫn lộ bộ dáng khó chịu với Tần Mục, thấp giọng than thở, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nơi ở của Hàn lão gia tử chỉ cách nhà Hàn Đại Bình chừng một cây số, bốn người vừa đi vừa nói chuyện đã đi tới bên kia.

Đối với vị đại lão quân đội cộng hòa nổi danh như Tần lão gia tử này, Tần Mục luôn mang theo tâm lý tôn kính, nguyên nhân cũng không giống như những người khác xem đây là đại thống, mà vì Tần Mục cảm thấy được nếu quốc gia gặp phải xâm lược, quốc dân bởi vì sợ hãi tử vong mà buông tha chống cự, như vậy dân tộc đó cũng xem như đã vong. Hoàn hảo còn có những người có can đảm cầm lấy vũ khí chống cự, mới khiến cho mọi người biết dân tộc còn có hi vọng.

Nơi ở của Hàn lão gia tử có vẻ khí thế hơn Tần lão gia tử một ít, nhưng vẫn không thoát khỏi tính chất mộc mạc. Hàn Đại Bình lôi kéo Tần Mục, giới thiệu những nhân vật thuộc hệ thống của Hàn gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.