Thanh Quan

Chương 39: Chương 39: Hứa Lục đến cầu cứu. (2)​




Nói xong, Tần Mục dặn Chu Ái Quân nói:

- Ái Quân, về sau để ý chút, chỉ cần có chuyện như thế, anh liền dùng gỗ điêu khắc lại, sau đó cho tiểu Hà viết lại câu chuyện, coi cho như thành bảo bối lưu niệm của thôn Tây Sơn chúng ta. Sau này chúng ta mất đi, con cháu chúng ta mất đi, cảnh bần cùng này phải để cho thế hệ sau biết đến, không được quên.

Chu Ái Quân gật đầu, nhớ tới mẹ già phương xa của mình, cũng không khỏi chua xót trào nước mắt.

- Anh!

Tần Mục chỉ vào Hứa Lục nói:

- Tuy rằng thiếu chút nữa là làm ra chuyện trái pháp luật, nhưng có thể tránh được, nên tôi cũng không truy cứu nữa. Tôi vẫn cho rằng người hiếu thuận với cha mẹ, cho dù có hỏng cũng không thể hỏng tận gốc. Nhưng mà theo cách làm của Tần Mục tôi là phải dựa trên con đường thực tế, nếu đi theo đường ngang ngõ tắt, tôi đã lôi chuyện đó ra mà tính sổ rồi.

- Trưởng thôn Tần, chỉ cần làm cho sức khỏe của bố mẹ tôi tốt lên, anh nói gì tôi làm đó.

Hứa Lục nói như chém đinh chặt sắt.

Tần Mục gật đầu, bình ổn lại tâm tình, để Hà Tinh đi tìm bác sĩ, dặn Hứa Lục phải chăm sóc cha me rồi để mọi người rời khỏi phòng.

Nhà Tần Mục tổng cộng có sáu gian phòng, hai gian nhà kề dùng để làm phòng gia công chạm khắc gỗ cùng làm chỗ ở cho Chu Ái Quân. Hiện tại lại thêm cả nhà Hứa Lục, Tần Mục liền cười khổ, xem ra mình chỉ đành ở lại gian nhà kề mưa dột rồi.

- Nhìn không ra tiểu Tần lại tốt bụng như thế, về sau con gái nhà ai lấy được hắn cũng là chỉ cần chờ hưởng hạnh phúc mà thôi.

Mấy phụ nữ ngồi tiếp tục công việc, xì xào bàn tán.

- Đúng thế, ai nha, con giá nhà ai có thể lấy được thằng nhỏ như Tần Mục thì đã phải đốt hương cảm tạ mười tám đời tổ tông phù hộ rồi

- Chị cũng nói, cái ngày tiểu Tần sinh ra, vốn trời đầy mây, lập tức lại quang sáng, đúng là có chuyện mà, tôi thấy có khi còn là thần tiên hạ phàm ấy.

- Đúng thế, đúng thế, các người có ai nghe nói tiểu Tần ốm đau gì chưa? Đó là do có Quan Âm Bồ Tát che chở đó. Vì sao hắn thời gian này lại cứ phải ở viện, chính là giúp chúng ta trừ tà nên mới bị thương đó, chờ trừ yêu quái xong, thôn Tây Sơn chúng ta có thể kiếm nhiều tiền rồi.

Tần Mục nghe thấy mấy người này nói loạn, trầm mặt quát:

- Nói cái gì đó? Chúng ta theo thuyết vô thần, làm gì có quỷ có tiên gì chứ? Mau chịu khó nhanh chóng làm việc, nhiều nhất là hai tháng, chị tiểu Mai liền có thể mang theo khách hàng lớn đến dây, các người cũng đừng có chê ít nhá.

Mấy mụ thấy mặt Tần Mục trầm xuống, vội ngậm miệng, cúi đầu nhanh nhẹn loại hết cáu bẩn trên gốc cây già.

Tần Mục bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Mấy thím, nhìn mấy người thấy tôi là giống thấy địa chủ, bức các người phải làm việc ấy. Ài, thật ra không có cách nào với các người nữa rồi.

Tần Mục vừa nói, mấy bà liền cười hi hi ha ha lên, Tề thẩm cười nói:

- Mấy dì ấy đang khen cháu mà, tôi nghĩ, trong lòng mấy dì ấy đang nghĩ xem họ hàng thân thích nhà mình còn con gái chưa xuất giá, xứng với trưởng thôn nhà chúng tôi đấy.

Đám đàn bà con gái lại cười rộ lên, Tần Mục nhìn mọi người mà thở dài, có chút chật vật chạy ra.

- Trưởng thôn, trưởng thôn, bên kia núi có một đám người tới, tứ ca ra đón rồi, sai tôi đến nhắc anh.

Tề thúc lúc này chạy tới, hô với Tần Mục.

Người trong huyện đến rồi à, Tần Mục gật đầu, vào nhà an ủi hai ông bà, nói với Hứa Lục:

- Mấy ngày này anh tự mà ngẫm lại cho tôi, muốn có vợ hay cha mẹ, nghĩ cẩn thận thì biết.

Hứa Lục gật đầu, Tần Mục thế mới đi ra ngoài.

- Thằng bé này đúng là người tốt.

Cha Hứa Lục mắt mang lệ quang, chậm rãi nói.

Tần Mục rời nhà đi, chạy về cửa thôn, không nghĩ tới tốc độ của người trong huyện lại nhanh thế, đã dừng ở ngoài cửa thôn rồi. Đoàn người đang chỉ vào tờ giấy đỏ dán ở cửa thôn ghi “công khai thôn vụ” không biết đang nói gì.

Tần Mục đi đến gần, thấy một giọng nói to thong thả:

- Tốt, tốt, quá tốt. Thật sự là không đi xuống dưới một chuyện, không biết rõ cán bộ trong thôn của chúng ta đã giác ngộ cao đến thế. Công khai thôn vụ, rất được nha. Đúng rồi, Chiếu Hùng, Tần Mục đâu? Anh vẫn khen với tôi anh chàng đầu gỗ đó, tôi còn chưa gặp đâu.

Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông hai bên tóc mai đã hoa râm, đang cười yếu ớt nhìn bí thư Lý Chiếu Hùng.

- Chủ tịch huyện Bạch, tôi ở đây.

Tần Mục thản nhiên trả lời, không kiêu ngạo không siểm ninh, đi tới trước mặt Bạch Quang Lượng.

Bạch Quang Lượng nhìn cũng không đến mức già, chỉ tầm năm mươi tuổi, thân hình vô cùng rắn rỏi, có dáng dấp quân nhân. Trên người ông cũng là kiểu áo Tôn Trung Sơn cổ, nút thắt cẩn thận tỉ mỉ, cài thật chỉnh tề, khóe mắt mặc dù có nếp nhăn cũng không thể ngăn được tinh quang hiện ra. Tần Mục trước tiên có thể đoán được ông là một người làm việc nghiêm túc, nhưng đồng thời, ông cũng có mức sĩ diện rất cao.

Khi Tần Mục quan sát Bạch Quang Lượng, ông ta cũng đang tỉ mỉ nhìn hắn. Không thể phủ nhận, trong ánh mắt Bạch Quang Lượng không phải là ánh mắt của cấp trên nhìn cấp dưới, trong đó còn chứa chút tình cảm cá nhân. Người thanh niên này chính là người ở cùng phòng với con gái mình lúc đêm khuya.

Mấy người bên cạnh quan sát thấy biểu cảm của Bạch Quang Lượng, thấy nét mặt vốn nghiêm túc dần lộ ra nụ cười, mọi người cũng an tâm hơn.

- Tần Mục, anh nói xem, anh nghĩ sao lại làm ra cái này?

Bạch Quang Lượng mỉm cười nhìn tờ giấy “công khai thôn vụ” hỏi.

- Là vì trách nhiệm.

Hai mắt Tần Mục trong veo, nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ, không nhanh không chậm, thể hiện thái độ tương đối trầm ổn:

- Quan chức ở thôn, là quan, cũng là người cầm đầu của dân chúng. một cái thôn nhỏ này, giống như một con thuyền nhỏ thô sơ ở thời đại vẫn còn chưa tiến bộ. Quan thôn chính chỉ huy, mọi người chính là mái chèo. Người chỉ huy không thể chỉ biết dùng mồm mép, còn phải biết chỉ cho mọi người phải chèo ra sao, chỉ rõ mục tiêu, cho bọn họ động lực tiến tới mới được.

Tần Mục đi vài bước, tay chậm rãi vuốt tờ giấy đỏ:

- Công khai thôn vụ chính là những quá trình chính trị cần phải trải qua, chỉ khi nào dân chúng hiểu được, bọn họ cần làm chỗ nào, có làm được hay không, có đáng không, bọn họ mới không tiếc sức lực đi theo chúng ta. Chủ tịch huyện Bạch, ông nói xem có đúng không?

Tần Mục không nói quá rõ ràng, chính là đưa ra cái ví dụ hàm hồ, cho rằng với trí tuệ chính trị của Bạch Quang Lượng nhất định có thể biết được mục đích mình làm thế ra sao.

Bạch Quang Lượng vừa nghe Tần Mục nói chuyện, vừa chậm rãi gật đầu, đợi Tần Mục nói xong, ông còn đang trầm tư chưa tỉnh lại. Quách Tự Tại đứng bên thấy rõ ràng, cách nói này của Tần Mục đúng là có ấn tượng với Bạch Quang Lượng. Thi hành biện pháp chính trị cho dân, hoàn chỉnh chính là tư tưởng làm quan của Bạch Quang Lượng. Vì thế khi lão họp hội ý với Bí thư huyện, các cuộc họp thường ủy tranh cãi không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.