Tư tưởng của Tần Mục lại cùng nhất trí với Bạch Quang Lượng,
rất có thể sẽ có được sự ưu ái của Bạch Quang Lượng. Hơn nữa
hắn lại có quan hệ chặt chẽ với thiên kim Chủ tịch huyện, đầu óc khôn khéo của Quách Tự Tại nhanh chóng liền có thể nhìn
ra được tương lai sáng lạn, thăng chức nhanh chóng của Tần Mục.
Dựa theo tư lịch của Quách Tự Tại, nếu như không có tình huống gì đặc biệt, sau khi Bạch Quang Lượng tạm rời cương vị công
tác sẽ giúp hắn sắp xếp một chức vị trưởng trấn, hoặc là
phó bí thư đảng gì dó. So với cán bộ đi lên từ cơ sở như Tần
Mục thì rễ đã mỏng hơn nhiều. Quách Tự Tại nhanh chóng nghĩ
lại bản thân mình, nhìn về phía chàng thanh niên Tần Mục này
với ánh mắt hứng thú hơn nhiều, liền nhẹ giọng cười một
tiếng:
- Thế nào. Bí thư Hồ, trưởng thôn Tần, các người lên bờ, còn để chủ tịch huyện Bạch đứng đây à?
Một câu nói làm cho Bạch Quang Lượng giật mình tỉnh lại, lão
cũng nhận ra bản thân đã thất thố, liền cười nói:
- Không vội, không vội, nghe nói trưởng thôn Tần có công ty chạm
khắc gỗ gì đó? Tôi muốn đi thăm chút, nếu không, chờ mọi người nghỉ chút rồi cùng đi?
Chủ tịch huyện lên tiếng, tất cả mọi người đều cùng hưởng ứng, Tần Mục liền đi trước dẫn đường, đi vào nhà.
- Trưởng thôn Tần, trưởng thôn Tần.
Đoàn người đang đi, đột nhiên có một người chạy từ trong ngõ hẻm ra, kêu Tần Mục.
Tần Mục vừa thấy vậy liền nhíu mày lại, hóa ra chính là Lão Lâm. Trong khoảng thời gian này không làm ra chuyện càn quấy gì,
chính là nói xấu người nọ người kia. Giờ lão lại đi ra, có
khi lại châm lửa gây họa rồi.
Quả nhiên, lão Lâm đi đễn trước mặt Tần Mục, khom lưng cúi đầu
nhìn về phía Chủ tịch huyện, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười. Hồ
Lão Tứ bên cạnh khẽ hừ một tiếng:
- Chủ tịch huyện Bạch, đây là lão Lâm ở thôn chúng tôi, trong nhà có bảy mấu đất, tay nghề làm việc cứng đó
Nói xong liền liếc mắt ra hiệu với Tần Mục.
Tần Mục không dấu vết lắc đầu với Hồ Lão Tứ, lão Lâm đến
đúng dịp như thế, khẳng định là có người mật báo cho lão, là có liên hệ với người nào trên trấn đây? Tần Mục chợt trượt
mắt xuống, liếc nhìn mọi người một vòng, lại không có biểu
cảm đặc biệt gì.
- Xin chào, lão Lâm à, ông đúng là được, đi, vừa đi vừa nói.
Bạch Quang Lượng nhiệt tình nắm tay lão Lâm, vừa kéo vừa hưng trí bừng bừng nói với Tần Mục:
- Tiểu Tần à, tôi thay cậu mời một người khách, cậu không để tâm chứ?
Tần Mục liền cười nói:
- Bạch Chủ tịch huyện, ông đừng nói thế, tôi sao lại cảm thấy
thế được, ngài đang phê bình tôi không hòa mình cũng quần chúng
hay sao, tôi nghe mà bất an đó.
Tần Mục trẻ tuổi, lại nói với Bạch Quang Lượng có chức vụ
hơn mình rất nhiều bằng giọng điệu như thế, vừa có cảm giác
giống như người trẻ làm nũng với người già, lại ẩn cam đoan,
làm cho Bạch Quang Lượng nghe xong vô cùng vui mừng, nói giỡn:
- Nhanh chóng dẫn đường đi, cái anh này.
Lão Lâm không nghe ra những lời này của Bạch Quang Lượng mang
theo yêu thích, còn tưởng rằng Chủ tịch huyện đang răn dạy Tần
Mục, không khỏi cười tươi đắc ý nhìn sang.
Tần Mục coi như lão không tồn tại, lão Lâm sống trong núi hẻo
lánh, chỗ đi xa nhất là thị trấn. Tần Mục vốn chưa từng coi lão
là đối thủ chính trị, lão Lâm này, còn không có đủ tư cách
để Tần Mục nhắc tới..
Đoàn người vừa nói cười đi vào nhà Tần Mục, trên đường đi,
lão Lâm vẫn luôn khoe đất nhà mình rộng bao nhiêu, trồng bao
nhiêu, thu hoạch thế nào, chuẩn bị cho sang năm lại trồng thế
nào, trồng giống nào gì đó… cả đám người nghe xong đều gật
đầu, sắc mặt Lý Đại Đồng cũng khá hơn chút.
Vừa đi vào sân nhà Tần Mục, Bạch Quang Lượng đã bị mấy cái
gốc cây, rễ cây hình thù kỳ quái quanh chân mấy người phụ nữ
hấp dẫn. Lão bỏ qua đám người, đi đến bên người Tề thẩm, cầm
lấy một khối rễ cây không lớn, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn.
Tề thẩm không biết người này là ai, nhưng mà mấy ngày này bà
cũng học được cách nhìn mặt mà bắt hình dong, thấy Hồ Lão Tứ cùng Tần Mục đều đứng bên cạnh, biết rằng người này đúng là quan lại, khẳng định chức còn lớn hơn hai người Tần Mục cùng
hồ Lão Tứ, liền dừng tay, có chút câu nệ nhìn Bạch Quang
Lượng.
- Đồng chí, mấy người rửa rễ cây này dùng làm gì?
Bạch Quang Lượng cẩn thận nhìn cảnh chạm khắc gỗ, tùy miệng hỏi.
- Trưởng thôn của chúng tôi nói, phải gia công rễ cây này, cẩn
thận chạm khắc, sau đó bán cho thương gia lớn, đổi lấy tiền
lớn.
Nghe Chu Ái Quốc thì thầm nhiều lần, mặc dù nói nghe lắp bắp, nhưng cũng đầy đủ ý tứ.
Bạch Quang Lượng gật đầu, lại hỏi:
- Các người làm một ngày công tiểu Tần cho các người tiền lương không?
Tề thẩm vội vàng liếc nhìn Tần Mục, thấy hắn điềm nhiên, vô tội nói:
- Chủ tịch huyện hỏi dì, dì cứ nói thẳng, nếu nhìn tôi, cho dù dì nói thật thì người khác còn cho rằng dì sợ tôi bắt ép,
nghĩ biện pháp lừa bịp Chủ tịch huyện đấy.
Tần Mục cười khẽ, nói toạc ra quy tắc lừa gạt chốn quan
trường, lại không làm cho mọi người thấy chói tai. Quách Tự
Tại nhẹ nhàng vỗ vai Tần Mục, nói:
- Cái anh tiểu Tần này, đều nói anh là đầu gỗ, anh cũng không
cần thái quá như thế chứ? Có ai lại đi nói như anh chưa?
Tần Mục vội vàng giải thích nói:
- Thư ký Quách, ngài đừng oan uổng tôi, tôi có nói gì nấy.
Bạch Quang Lượng cười khoát tay, nói với Tề thẩm:
- Đồng chí, cứ nói thẳng, nếu anh ta dám ép dì, tôi cách chức trưởng thôn của anh ta.
Tề thẩm cũng cười:
- Chủ tịch huyện à, ngài đừng cách chức trưởng thôn nha. Anh ta
là người hiền lành, chúng tôi làm mấy chuyện lặt vặt này,
chẳng những mỗi ngày bao hai bữa cơm, lại còn được hai đồng
tiền đâu.
- Ồ, đúng thế không?
Bạch Quang Lượng là ủy viên thường vụ huyện, cũng là người lớn lên trong núi, vẫn luôn rất chú ý tới những huyện nghèo khó
nông thôn. Nghe nói Tần Mục chẳng những bao cơm lại còn trả
tiền, liền vừa lòng gật đầu với Tần Mục.
- Mấy cái rễ cây rách nát đó có gì mà phải rửa lại, tôi
thấy, vẫn nên thành thật chăm chỉ cày cấy mới là đúng đắn.
Vừa lúc đó, một giọng nói không hài hòa xuất hiện.
Giọng điệu cứng nhắc của lão Lâm vừa thốt lên, chẳng những
mấy người làm công ở đó sắc mặt biến xanh mét, ngay cả nét
mặt Quách Tự Tại cũng lộ ra vẻ mất hứng.
Bạch Quang Lượng lại giống như không chịu chút ảnh hưởng, quay đầu cười hỏi:
- Lão Lâm, ông nói xem, vì sao trồng trọt mới là đúng đắn.
Vừa nghe thấy Bạch Quang Lượng hứng thú hỏi, Quách Tự Tại hung hăng trừng mắt nhìn lão Lâm, lại nói với Tần Mục:
- Trưởng thôn Tần, anh xem anh làm trưởng thôn, còn không chuẩn
bị một cái phòng cho chủ tịch huyện nghỉ ngơi một chút? Ngài
ấy bao nhiêu tuổi, lại leo lên đỉnh núi cao như thế, anh cho rằng Chủ tịch huyện là bằng sắt hay sao?
Theo ý của Quách Tự Tại, thừa dịp Tần Mục dẫn Bạch Quang
Lượng đi tới phòng nghỉ, hắn tìm cơ hội răn dạy lấy lão lâm.
Ai ngờ Tần Mục lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn nhìn lại chủ
phòng của mình, lại nhìn vào cái phòng dột nát lộ mái kia,
miệng ngập ngừng, lại nói không thành lời.