Mặc dù nàng dùng sức lau nhưng mà nội tâm của nàng rất yếu ớt, cảm giác đau lòng không ngừng xuất hiện, nước mắt chảy xuống như hồng thủy, cũng triệt để bao phủ trái tim của nàng.
Ngồi trên xe ánh mắt Tần Mục nhìn vào cây khô trên đương, trong nội tâm tính toán những chuyện cần chú ý khi đi Mỹ. Cừu Tiểu Bằng từ kính chiếu hậu thấy hai hàng lông mày của Tần Mục nhíu chặt, nói ra:
- Tần ca, đừng quá lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường.
Tần Mục lúc này tươi cười tự giễu, câu này an ủi người, đặt ở người bình thường thì có thể, nhưng đặt ở trên người Vương Hải Đào thì chỉ sợ quá khó khăn rồi. Tỉnh ủy bên kia phái mấy chuyên gia đàm phán hỏi vấn đề này, Vương Hải Đào còn sống hay đã chết thì buông tha đi, chỉ cần có thể truy hồi tài sản quốc gia mà thôi, nhưng đây là hy vọng xa vời.
Xe chạy như bay trên đường phố, đến thành phố Đằng Long thì đã vừa tới một giờ chiều. Tần Mục nhìn vào tên khách sạn trước mặt, nghĩ đến cảnh Lưu Đan trông mòn con mắt, trong nội tâm đau đớn. Hắn thở dài một tiếng, cảm thán nói:
- Người ah, đời này chỉ sợ thiếu nợ tình cảm không trả nổi.
Trong lòng Cừu Tiểu Bằng máy động, Tần Mục có thể mang những lời cảm khái như vậy nói cho hắn nghe, dụng ý rất rõ ràng, chính là bảo hắn khuyên nhủ Cừu Tiểu Thiền. Đối với tình cảm của chị mình, Cừu Tiểu Bằng cũng không phải người ngu, tự nhiên rất rõ ràng, trong tư tưởng của hắn cũng không cảm thấy suy nghĩ của chị mình có gì sai. Tần Mục tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp phát triển không ngừng, huống chi hắn lại thanh tú anh tuấn, chị của mình thích hắn cũng chẳng sai. Trong huyện Tây Bình, nữ nhân thủ tiết tìm được hôn nhân thứ hai môn đăng hộ đối là chuyện phi thường xa xỉ, mà chị của hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi lấy chồng chưa tới hai ngày thì chồng chết, dùng câu tục ngữ nói chính là số bạch hổ khắc chồng.
Cừu Tiểu Bằng nuốt nước bọt, gật gật đầu không nói lời nào.
Tần Mục có chút nhắm mắt lại, bảo Cừu Tiểu Bằng nhớ kỹ một số điện thoại, lúc hắn rời khỏi thành phố Đằng Long thì bảo Lưu Đan mình đã đi rồi. Cừu Tiểu Bằng cũng biết, thái độ của Tần Mục chính là cho thấy hắn là người một nhà. Đồng thời mặc niệm tình cảm của chị mình, Cừu Tiểu Bằng lại cảm thấy tự đáy lòng thật cao hứng, xe con chạy đi càng vững vàng.
Đến thị ủy, Cận Thương Giang trực tiếp chỉ thị Tần Mục nhiệm vụ lần này vô cùng gian khó, đi theo trừ Tần Mục còn có ba chuyên gia đàm phán, hai gã bộ đội đặc chủng ngụy trang cùng phiên dịch và thư ký, muốn Tần Mục cho dù như thế nào cũng phải truy hồi khoản tiền này. Nói gần nói xa ý nghĩa chính là Tần Mục có thể không từ thủ đoạn nào.
Tần Mục nghe được có chút kinh hãi, các hán tử tỉnh Bắc Liêu này làm việc đúng là quả cảm và quả quyết, hắn có thể nói ra lời này chính là trực tiếp tha cho Vương Hải Đào. Trong lòng Tần Mục lại không cho là như vậy, Vương Hải Đào lẩn trốn khẳng định liên lụy vô số đầu sợi tơ, không biết có bao nhiêu người đang sốt ruột phát hỏa, nếu như có khả năng, hắn thà rằng khuyên bảo Vương Hải Đào về nước thụ thẩm, đó mới phù hợp với tư tưởng của Tần Mục.
Nhưng mà Vương Hải Đào trở về thật sự phù hợp sao?
Cận Thương Giang gọi điện thoại, bảo lái xe trực tiếp đưa Tần Mục đi tới chỗ quân đội tỉnh Bắc Liêu, ở đó có phi cơ chuyên dụng, sẽ trực tiếp đưa Tần Mục tới sân bay quốc tế tỉnh Bắc Liêu, các chuyên gia của tỉnh ủy đang chờ ở đó.
Theo lý thuyết thân phận của Tần Mục hoàn toàn không cách nào được tham gia vào đoàn đàm phán này, cho dù chuyện xảy ra ở huyện Lan Trữ, bằng vào vài tên chuyên gia, Tần Mục cũng không đạt được quyền lợi lãnh đạo bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Mục bị Tỉnh ủy chỉ mặt gọi điểm tên giao trách nhiệm, xem ra tin tức của tầng trên rất linh thông, hồng nhân đời thứ ba Tần gia của Tần Mục có mẹ là thương nhân ở nước ngoài không thể dấu diếm người có tâm.
Tần Mục lần nữa dặn dò Cừu Tiểu Bằng phải điện thoại đi, sau đó ngồi xe của bí thư tỉnh ủy đi tới quân đội Bắc Liêu. Hắn bây giờ chưa ăn cơm trưa, chỉ cảm thấy bụng ọt ọt ọt ọt, hắn nhắm mắt lại quên đi cảm giác đói khát của mình.
Qua một lát trong điện thoại di động cầm tay có âm thanh đơn điệu truyền ra. Tần Mục cười khổ cầm lên xem xét, quả nhiên là Lưu Đan gọi tới. Liếc mắt nhìn qua lái xe đang tập trung, Tần Mục bất đắc dĩ nghe, thâm trầm nói ra:
- Xin chào, tôi là Tần Mục.
- Tần Mục, anh thật tốt, anh thật tốt!
Lưu Đan mang theo tức giận nói:
- Em tới thành phố Đằng Long, anh chạy đi nước Mỹ, anh cố ý tránh em có đúng hay không?
Trong lời nói u oán dù kẻ điếc cũng nghe ra được, Tần Mục lập tức không phản bác được, đành thở dài.
Hắn nhìn qua lái xe, lái xe giống như lầm bầm lầu bầu nói ra:
- Ai nha, nghiện thuốc lá, đi mua gói thuốc.
Nói xong, tựu đập vào chuyển hướng đèn tại mặt bên nhân tiện nói dừng lại, mở cửa xe đi ra ngoài.
Tần Mục âm thầm gật đầu, có thể làm lái xe của bí thư thị ủy, không có một chút nhãn lực tuyệt đối không làm được. Lúc này trên xe chỉ có mình Tần Mục, nghe được tiếng khóc lóc ở đối diện, Tần Mục dùng ngón tay nhỏ gãi gãi cái mũi, cười khổ nói:
- Tiểu Đan, lần này anh thực xin lỗi em.
- Anh...
Ở cùng với Tần Mục thời gian dài như vậy, Lưu Đan biết rõ Tần Mục nói chuyện làm việc phi thường có căn cơ, chuyện không làm được hắn không bao giờ đáp ứng, chỉ cần hắn hứa hẹn qua, nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm được, không để cho mình ở cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cho nên có thể làm cho Tần Mục nói ra lời xin lỗi, tức giận trong lòng chuyển thành nhu tình, khóc thút thít một tiếng, mới dừng lại và hỏi:
- Lần này anh đi bao lâu?
Tần Mục cười nói:
- Nếu như em có thời gian bay về nước Mỹ, anh nghĩ chúng ta sẽ cùng ăn tết âm lịch, một tết âm lịch đặc thù.
Lưu Đan trầm mặc không nói, qua hơn nửa ngày lúc này mới sâu kín nói ra:
- Nàng vẫn còn ở nước Mỹ, em không thể tham gia náo nhiệt, nàng cũng rất khổ.
Tần Mục im lặng lần nữa. Lưu Đan nói người nọ chính là Chu Tiểu Mai, đồng dạng cũng đặt tâm tư trên người Tần Mục. Tần Mục với Chu Tiểu Mai có cảm tình hai đời, vừa nói đến nàng Tần Mục cũng không biết nên giải thích với Lưu Đan như thế nào.
Hai người cầm điện thoại và lâm vào không khí trầm mặc, thẳng đến khi Lưu Đan hôn sâu Tần Mục trong điện thoại, mới do nàng cúp điện thoại chấm dứt im lặng trong tiếc nuối này. Tần Mục cầm điện thoại cười khổ không thôi, khoản nợ tình này càng ngày càng sâu rồi.
Tần Mục mở cửa xe, hắn muốn cảm nhận không khí của mùa đông, nhìn thấy lái xe đang đứng ở cửa ra vào cửa hàng bán quà vặt, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, liền vẫy tay với hắn.
Lại lên đường lần nữa, hai người cũng không có nói cái gì, trực tiếp đến lối vào quân đội. Kiểm tra giấy thông hành trên xe và giấy chứng nhận của Tần Mục, sắc mặt chiến sĩ nghiêm túc cho xe vào.