Trước nửa tháng Sydney đến đại lục, rốt cục Lý Trung Nguyên có thể thả lỏng tinh thần treo gần hai tháng, toàn bộ thủ tục bàn giao cũng đã làm xong xuôi, khu khai phát đã triệt để thuộc về huyện Lan Trữ. Khi mở hội nghị, Lý Trung Nguyên hùng tâm bừng bừng lộ ra dã tâm của mình, muốn trong tương lai từ năm năm tới mười năm, trong kinh tế hoàn toàn siêu việt Đằng Long, trở thành huyện có kinh tế phát đạt nhất trong thành phố.
Loại biến hóa này đương nhiên có người phi thường khó chịu, chính là khu trưởng khu khai p hát Hồ Nguyên Minh càng nín một bụng tức giận, không ngừng phát bực tức với cha mình Hồ Khai Dũng cùng chú mình Hồ Thu Thực, nhưng không có tác dụng gì. Bởi vì trong đoàn ca nhạc của Sydney đến đại lục không chỉ có nhân viên của công ty đĩa nhạc, còn có nhân sĩ muốn đầu tư của Mỹ, lưu lại ấn tượng tốt với họ đã nằm trong kế hoạch đại hội động viên toàn tỉnh, ngay cả Hồ Khai Dũng cùng Hồ Thu Thực cũng không dám tùy tiện vọng động trong sự kiện này.
Huyện Lan Trữ rầm rộ, huyện Thanh Thao cũng bắt đầu chiêng trống rùm beng. Kế hoạch thi công bốn con đường đã bắt đầu mở ra một quốc lộ, Hà Quang Viễn dẫn dắt tổ khảo sát đi một hương trấn, mang theo chính sách đồng thời mang theo nhiệm vụ góp vốn, chiếm được cán bộ hương trấn cam đoan, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Mục nhìn vở kịch mình đạo diễn sắp diễn xuất, tâm tình cũng kích động. Hắn cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu mới gọi điện cho Cừu Tiểu Thiền. Đây là Mạnh Á Linh tặng cho nàng, có thể thấy được Mạnh Phàm Thu dạy dỗ con gái lấy lòng người khác cũng rất lão luyện.
Thanh âm Cừu Tiểu Thiền có chút mệt nhọc, nhưng vừa nghe thanh âm quan tâm của Tần Mục nàng đã muốn làm nũng, nhỏ giọng nói:
- Anh thật sự xem em là cấp dưới toàn năng sao, anh xem xem, vừa mở hội chiêu đãi ký giả vừa diễn xuất, em không phải nhân tài việc này thôi.
Tần Mục cười nói:
- Anh nói em có thể làm tốt thì em làm được, bây giờ không phải đều thật tốt sao?
Cừu Tiểu Thiền thoáng trầm mặc, thanh âm chuyển sang u oán:
- Em chỉ là một tiểu quả phụ không ai yêu thương mà thôi.
Những lời này làm Tần Mục cười không ngừng, Cừu Tiểu Thiền không chịu bỏ qua:
- Cười cười, anh chỉ biết cười thôi phải không? Dù sao hiện tại em đã chuẩn bị từ chức, nhân viên chính phủ chạy lên sân khấu ca hát, thật mất mặt nha.
Tần Mục nở nụ cười, giải thích:
- Bởi vì là như thế mới có thể biểu lộ không khí tự do của Lan Trữ. Em yên tâm, xong việc này em sẽ được thăng chức.
Cừu Tiểu Thiền nghe được lời nói tự tin của Tần Mục, không khỏi cắn môi, ôn nhu nói:
- Tần Mục, em ra sức làm việc như vậy, anh thật sự không biết tại vì sao ư?
Tần Mục vẫn cảm thấy chỉ cần tách ra khỏi nàng một thời gian nàng sẽ quên, nhưng nghe ý tứ của nàng, chẳng những không quên mà còn nồng nàn hơn, không khỏi thở dài nói:
- Tiểu Thiền, anh đã kết hôn, em làm như vậy thật không đáng giá.
- Có đáng giá hay không tự em biết! Tần Mục, em muốn hỏi anh một câu, có phải anh bị lão bà quản nghiêm ngặt, trộm tình một chút cũng không dám?
Những lời này chỉ sợ đã giấu trong lòng nàng từ lâu, hiện tại rống đi ra.
Tần Mục trầm mặc, nghe Cừu Tiểu Thiền khóc nức nở, cảm thấy đau đầu, buột miệng nói:
- Như vậy đi, sau đại nhạc hội nếu em còn chưa thay đổi tâm ý, anh đáp ứng em.
Tiếng khóc của Cừu Tiểu Thiền lập tức biến mất, khó thể tin được hỏi:
- Anh nói thật?
Tần Mục ậm ừ, như tránh né cúp điện thoại. Nhưng không biết Cừu Tiểu Thiền lại thật hưng phấn thay quần áo mới, sau đó chạy ra thương trường mua sắm một trận.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mục thở dài, lại nghĩ tới Hàn Tuyết Lăng. Hai người đã hơn một năm rưỡi không gặp mặt, Tần Mục thật có chút bận tâm. Hắn liên hệ với Hàn gia vài lần đều chỉ nghe được tin tức hàm hồ. Họ chỉ nói nàng chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không có lệnh không thể tiết lộ, làm trái tim Tần Mục treo cao lên, nhưng vô năng vi lực làm gì.
Hôm sau, sắc mặt Diệp Thạch Bình âm trầm mời dự họp. Từ khi huyện Lan Trữ đi lên báo chí cả nước, sắc mặt hắn ngày càng khó xem. Tuy rằng chỉ là tin tức giải trí, nhưng chỉ cần có tên, sẽ có càng nhiều người chú ý, Diệp Thạch Bình sao có thể không gấp? Nếu ánh mắt thành ủy bị Lan Trữ hấp dẫn, Thanh Thao sẽ phát triển thật thong thả, chính sách nghiêng cũng sẽ không ưu tiên cho Thanh Thao.
- Công tác của Hà phó chủ tịch đã nói rõ huyện chúng ta vẫn có chút cơ sở kinh tế. Tôi quyết định công trình sửa đường lập tức mở ra. Cục xây dựng, cục tài chính cần toàn lực phối hợp cục giao thông. Lần này đường đi thông Lan Trữ tranh thủ trong một năm hoàn công. Đồng thời chúng ta phải tăng mạnh việc tuyên truyền sửa đường, tính khẩn cấp cùng tầm quan trọng, đem tính tích cực của dân chúng trong huyện kéo lên. Thanh Thao chúng ta không thiếu dũng khí đập nồi dìm thuyền, cũng không thiếu năng lực có gan tranh lên trước!
Sắc mặt Tần Mục như nước, lẳng lặng nghe lời nói hùng hồn của Diệp Thạch Bình.
Vở kịch hay rốt cục mở ra!
Huyện Lan Trữ chiêng trống rùm beng trù bị thủ tục đại nhạc hội, huyện Thanh Thao lại đang trù bị kế hoạch sửa đường, hai huyện rõ ràng có xu thế đối chọi lẫn nhau.
Đối với loại tình huống này, thành ủy chỉ bảo lưu ý kiến. Hai huyện lân cận trong địa phương cạnh tranh lẫn nhau, không thể nghi ngờ sẽ kéo kinh tế hai nơi phát triển tốc độ cao, điều này đối với thành ủy mà nói là chuyện vui vẻ nhìn thấy, nếu như có va chạm gì, bọn họ chỉ cần làm người giải hòa đã xong.
Tần Mục gọi thêm vài lần điện thoại cho Cừu Tiểu Thiền, dặn dò những chuyện cần chú ý trong đại nhạc hội, sau đó đem chuyện bên Lan Trữ đặt sang một bên. Lý Trung Nguyên nói thế nào cũng đã trải qua trường phong ba năm trước, năng lực thừa nhận tâm lý vẫn phi thường mạnh mẽ.
Trước một tuần đại nhạc hội cử hành, quốc lộ Thanh Thanh – Lan Trữ chính thức triển khai nghi thức xây dựng. Bí thư huyện ủy Diệp Thạch Bình, chủ tịch huyện Tần Mục, toàn bộ thành viên ban lãnh đạo huyện đều có mặt.
Bí thư Diệp Thạch Bình đứng trong gió thu tuyên bố ý nghĩa sửa chữa đường với các đội viên thi công, nghiêm lệnh khi thi công cần dựa theo đúng trình tự tiến hành. Được chú ý nhiều nhất là công trình sửa đường do cục trưởng giao thông Triệu Đông Bạch toàn quyền phụ trách, phó chủ tịch huyện Hà Quang Viễn nắm giữ tài chính, toàn quyền đại diện chính phủ huyện.
Tần Mục đứng sau lưng Diệp Thạch Bình híp mắt, gió nhẹ thổi qua trên người thật thoải mái. Rốt cục kế hoạch đã được hoàn thành xong, Tần Mục không biết trong lòng mình có mùi vị gì. Cao hứng hay là may mắn, không ai nói được chuẩn, mồi lửa lần này do hắn xuất động nhóm lưu manh bên huyện Tây Bình đến ra tay mà chính thức tiến vào quỹ tích. Đây là cuộc chiến tranh không chết không ngừng, huyện Thanh Thao nhất định cần đại thanh tẩy.
Đương nhiên chính yếu trong chuyện này vẫn phải nhìn xem Triệu Đông Bạch có tham lam hay không, khi nhìn thấy tiền giấy đỏ rực đặt trước mặt mình có động tâm hay không. Bằng tính cách của Triệu Gia Hưng, Tần Mục rõ ràng xác định Triệu Đông Bạch không phải loại quan thanh liêm, nhìn trăm vạn tiền tài mà không động tâm.