Thanh Quan

Chương 445: Chương 445: Khai đao. (11)




Chỉ cần hắn dám động, Hà Quang Viễn nhất định sẽ xuống tay. Tần Mục liếc mắt nhìn Hà Quang Viễn, thấy khóe môi hắn thoáng co rúm, như khổ lại như ngọt ngào, phỏng chừng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ bị đưa vào trong nhiệm vụ này.

Diệp Thạch Bình cũng rất khó chịu, chuyện sửa đường đem Triệu Đông Bạch đẩy ra, tất nhiên sẽ làm Hà Quang Viễn căm giận. Trong vấn đề tài chính đầu tư, công lao của Hà Quang Viễn không ít, nếu hắn muốn làm cả hai cấp dưới hài lòng, nhất định phải tuân theo đạo cân bằng, chỉ cần Triệu Đông Bạch hiểu được vì sao lại như vậy, còn có cơ hội sửa đổi quan hệ cùng Hà Quang Viễn.

Trong tiếng pháo vang lên, Diệp Thạch Bình cầm xẻng xúc đất, ngay trong ngày 1 tháng 8 hôm nay, công trình sửa đường tại Thanh Thao rốt cục mở ra.

Nhìn trường hợp thi công sục sôi ngất trời cùng thanh âm máy móc vang ầm ầm, Diệp Thạch Bình ý vị thâm trường nói:

- Tần chủ tịch, anh nhất định phải nắm chắc ah.

Tần Mục khẽ gật đầu, bốn quốc lộ này cũng đại biểu cho tâm huyết của hắn, tự nhiên sẽ không lãnh đạm.

Hai người nói chuyện một lát, Diệp Thạch Bình lên xe rời đi, các ủy viên đa số đều đi theo hắn.

Tần Mục lắc đầu đi tới bên cạnh xe, nhìn thấy bí thư Ban kỷ luật thanh tra Thường Phúc Thu ngừng xe lại, cửa sau chợt mở, một bàn tay già nua khẽ vẫy.

Dù sao cũng làm công tác giám sát kỷ luật, cảm giác thật sự mẫn tuệ. Từ khi Hà Quang Viễn cùng Triệu Đông Bạch bắt đầu mâu thuẫn ầm ĩ, vị bí thư này đã cảm giác ra được hương vị không tầm thường, giờ phút này nhìn thấy Triệu Đông Bạch cùng Hà Quang Viễn đồng thời làm chung một công trình, trong lòng đã có chút hiểu được. Hắn nghĩ Tần Mục muốn động thủ trong huyện Thanh Thao, cuối cùng quyết định cùng Tần Mục đặt bài xuống.

Tần Mục ngồi trên xe, nhìn Cừu Tiểu Bằng dặn dò:

- Đi theo xe Thường bí thư.

Cừu Tiểu Bằng gật gật đầu, xoay vô lăng cùng đi tới. Xe của Thường Phúc Thu đi không nhanh, không bao lâu những vị ủy viên khác đã đi không còn bóng dáng.

Hai chiếc xe chậm rãi đi trên đường, ngừng lại ven đường. Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng xuống xe đi qua, lão bí thư khẽ cười nói:

- Tần chủ tịch, đi bộ một chút đi.

Tần Mục gật gật đầu, nhìn bộ dáng của Thường Phúc Thu xem ra là muốn lựa chọn đứng thành hàng. Không cần hắn ra hiệu, Cừu Tiểu Bằng đã lấy gói thuốc đi tới bên cạnh tài xế của lão bí thư. Hai tài xế ngậm điếu thuốc, đứng ven đường ngắm cảnh đồng ruộng, người không biết còn cho rằng bọn họ là cán bộ khoa học nghiên cứu xuống nông thôn thị sát đâu.

Tần Mục cùng Thường Phúc Thu chậm rãi đi tới, không ai nói chuyện. Đi trong chốc lát, phỏng chừng hai tài xế đã không còn nghe được, thấy không rõ động tác của hai người, Tần Mục mới đưa Thường Phúc Thu điếu thuốc. Thường Phúc Thu từ chối, cười nói:

- Già rồi, đầu có chút tật xấu, bác sĩ dặn không thể hút thuốc.

Tần Mục gật gật đầu, châm thuốc, một cỗ sương khói nhẹ bay ra, sắc mặt Thường Phúc Thu chợt âm trầm xuống.

- Mấy năm trước Thanh Thao chỉ là một địa phương tồi tàn, địa phương cằn cỗi. Từ khi Diệp bí thư đến nơi đây, đã bắt đầu xây dựng rầm rộ, tạo nên thị trấn thời đại mới. Huyện Thanh Thao có thể trở thành thị trấn bài danh thứ hai của Đằng Long, công lao của Diệp bí thư không nhỏ.

Thường Phúc Thu nhìn thôn trang xa xa, phát ra một tiếng thở dài.

Tần Mục gật đầu, không nói gì.

- Tình huống của anh ở bên Lan Trữ tôi cũng có nghe nói, thật thực tế, mà cũng rất bốc đồng. Người trẻ tuổi quá cứng rắn sẽ dễ dàng gãy.

Giọng điệu Thường Phúc Thu giống như thượng cấp lãnh đạo, nhưng có thể làm cho hắn đưa ra đánh giá như vậy, quả thật là không dễ dàng.

Tần Mục lại lấy thuốc lá đưa cho hắn, khiến hắn cười ha ha, rút một điếu nói:

- Chỉ một điếu này thôi, tôi phải sống ít hơn năm năm.

Đã đến rồi đây! Tần Mục cười giúp hắn châm lửa, chậm rãi nói:

- Nếu nhìn thấy cuộc sống của nhân dân có thể tăng nhanh thêm một năm, cho dù sống ít mười năm cũng cam tâm.

Ánh mắt Thường Phúc Thu ngưng tụ, rít sâu một hơi, phun ra ngụm khói mới nói:

- Mỗi địa phương đều có chút chuyện không hài hòa, trên đường cải cách luật pháp của chúng ta vẫn tồn tại một ít lỗ hổng, đây chính là công tác của Ban kỷ luật thanh tra.

Nếu như đã nói tới, Tần Mục cũng nên tiếp tục vạch rõ ràng. Hắn dừng bước, nhìn thôn xóm xa xa, thanh âm thâm trầm nói:

- Không thể vì hoa màu mọc tốt, liền xem nhẹ côn trùng gây hại tàn sát bừa bãi. Nếu không có những côn trùng có hại kia, hoa màu càng mọc tốt hơn nữa.

Thường Phúc Thu khẽ cười, nói:

- Côn trùng có hại trên hoa màu cũng không chỉ một hai ngày thì có thể trừ sạch, còn phải xem nông dân có biết cần cù hay không.

Tần Mục nở nụ cười, nhìn ruộng đồng mướt mắt, nhẹ giọng nói:

- Cho dù nông dân lười biếng, những người nhiệt tâm với ruộng đồng chẳng lẽ không thể nhắc nhở một câu sao?

Hai người liếc nhau, từ trong ánh mắt lẫn nhau đều hiểu được một ít gì đó, cũng không tiếp tục nói thêm lời nào. Thật giống như hai người bạn trò chuyện, nhưng trên thực tế hai người đã trao đổi ý kiến lẫn nhau.

Thường Phúc Thu hiểu được Tần Mục đã trải xong đường, chỉ cần hắn quyết định xé mở tấm màn đen trong Thanh Thao, tự nhiên sẽ có chứng cớ không ngừng xuất hiện. Hắn không cần quá nhiều, chỉ cần một lần đã đủ tạo thành đả kích trí mạng. Tần Mục đã lựa chọn ủng hộ ẩn tính, chỉ cần nói động được phó bí thư huyện ủy Điền Phúc Lượng, hình thành thiết tam giác, lập tức liền có thể mất quyền lực Diệp Thạch Bình, đem quyền lợi phân tán xuống dưới.

Tần Mục cũng hiểu được Vạn Hữu Niên cùng Thường Phúc Thu chỉ sợ đã sớm muốn động huyện Thanh Thao, bản thân hắn xuất hiện không thể nghi ngờ là cho họ một cơ hội ra tay.

Nhưng hành động của hắn ở huyện Lan Trữ đã va chạm lợi ích của một chút người nào đó, Vạn Hữu Niên vốn không chịu được áp lực. Hắn lựa chọn tránh né mình, chủ yếu là vì hắn không dám mạo hiểm, không dám hạ tiền đặt cược quá lớn, điểm này so với Cận Thương Giang vẫn còn có chút chênh lệch. Giống như Vạn Hữu Niên, thủ thành có thừa nhưng khai phá không đủ, không qua năm năm hắn cũng nên chuyển địa phương, loại tư tưởng như vậy căn bản không phù hợp sự lựa chọn của làn sóng cải cách.

Sau khi chia tay Thường Phúc Thu, Tần Mục rất nhanh đã đuổi kịp đoàn xe của ủy viên huyện ủy. Tần Mục dặn Cừu Tiểu Bằng tìm bạn bè chú ý động tĩnh bên trại tạm giam một chút, gần đây tinh thần của Vương Ái Trân có chút không bình thường, đừng để xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn.

Cừu Tiểu Bằng gật đầu, Tần Mục bận rộn trong Thanh Thao, chính hắn cũng không nhàn rỗi. Thân phận tài xế chủ tịch huyện ở trong mắt dân chúng cùng nhân viên cơ sở cũng xem như đại quan không có nhâm mệnh, vì vậy cũng treo chút quan hệ bên trại tạm giam, đã sớm truyền lời vào, làm cho người bên trong chiếu cố Vương Ái Trân một chút.

Tam giác đã mơ hồ hình thành, Tần Mục, Điền Phúc Lượng, Thường Phúc Thu, còn có Hà Quang Viễn, mấy đại lão trong vô thanh vô tức lấy Tần Mục làm trung tâm đã hình thành một vòng nhỏ hẹp, bí thư Diệp Thạch Bình trong lúc vô tình đã bị Tần Mục lấy đi bốn phiếu mà vẫn mờ mịt không hay biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.