Thanh Quan

Chương 446: Chương 446: Tâm động tịch mịch như khói. (1)




Hiện tại bọn họ đều đang chờ đợi một mồi lửa, một mồi lửa không quan hệ tới mọi người là có thể phát động một kích lôi đình. Một kích này rốt cục có thể đốt cháy bao nhiêu người, bọn họ vẫn chưa dự liệu được, cũng sẽ không đi đoán trước.

Tần Mục dặn dò xong Cừu Tiểu Bằng, cảm giác hơi mệt mỏi, dựa vào sau ghế chợp mắt. Lúc này điện thoại vang lên, một thanh âm mềm mại đáng yêu truyền ra:

- Alo, chào ngài, xin hỏi là Tần…Tần chủ tịch huyện phải không?

Tần Mục vừa nghe thanh âm liền biết là Dương Yết, trong thanh thuần mang theo vẻ quyến rũ. Tần Mục cười đáp, cũng hỏi thăm nàng tìm mình có việc gì.

Dương Yết trầm mặc một thoáng, nhỏ giọng nói:

- Tần chủ tịch, không biết ngài có thời gian hay không, không biết tôi có vinh hạnh mời ngài ăn bữa cơm?

Tần Mục cười nói:

- Ngôi sao ca nhạc mời ăn cơm, muốn tìm cũng tìm không thấy. Nhưng hiện tại tôi còn công việc trong huyện, chỉ sợ nhất thời thoát thân không được.

Dương Yết nhẹ giọng cười, nói:

- Hiện giờ tôi đang ở Phiêu Hương Cư trong huyện Thanh Thao, không biết tối nay ngài có rảnh không?

Tần Mục cười đáp ứng, đối với nữ danh ca ngày sau nổi tiếng khắp quốc nội này, Tần Mục vẫn không cách nào cự tuyệt. Hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nhận thức Dương Yết thời gian dài như vậy lại quên xin chữ ký của nàng, đây là chuyện mà kiếp trước hắn vẫn luôn thấy tiếc nuối.

Phiêu Hương Cư là một trong hai khách sạn lớn nhất của Thanh Thao, tuy rằng còn kém hơn khách sạn Tranh Vanh một bậc, nhưng bố trí phi thường thanh lịch, nhã gian thật độc đáo, phòng nghỉ cùng phòng khách còn cách một tầng thủy tinh mờ, dụng tâm bên trong ra sao Tần Mục cũng không truy cứu.

Mà Dương Yết lựa chọn một căn phòng khách quý như thế.

Tần Mục gõ cửa, Dương Yết mỉm cười nghênh đón hắn đi vào. Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo thật thanh lịch, mái tóc dài tú lệ bới sau gáy, không hề có chút phong phạm ngôi sao, giống như một nữ sinh viên.

Tần Mục cười nói:

- Hôm nay Dương tiểu thư trang phục đúng là thật đơn sơ nhưng mỹ lệ ah.

Dương Yết hé miệng cười:

- Chỉ vì một người mà thôi.

Những lời này có chút tối, Tần Mục nhìn nàng, không biết vì sao cảm thấy mặt mình nóng lên.

Dương Yết cười yếu ớt, thân hình uyển chuyển, đôi chân sáng bóng ẩn hiện dưới váy, làm người mơ màng không thôi.

Tần Mục ho khan một tiếng, ngồi xuống đối diện Dương Yết. Không bao lâu người phục vụ bưng lên bốn món mặn một món canh, sau đó cúi đầu rời khỏi phòng khách quý.

- Đát…

Thanh âm tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng nhất thời an tĩnh lại. Trên mặt hai người đồng thời hiện lên tia xấu hổ, Dương Yết vội vàng lấy bình rượu rót cho Tần Mục một chén.

Tần Mục nhìn động tác cẩn thận của Dương Yết, liền cười nói:

- Dương tiểu thư, có lời gì cứ nói thẳng. Cô như vậy tôi cảm thấy không thói quen.

Dương Yết do dự, cuối cùng bưng chén rượu lên cười quyến rũ nói:

- Tần chủ tịch, từ sau khi ngài giúp tôi giải vây ở huyện Lan Trữ, tôi chưa có dịp cảm ơn ngài, hôm nay có cơ hội này tôi trước kính ngài một chén, cảm tạ ngài giúp đỡ, bằng không tôi sẽ bị hương thân huyện Lan Trữ mắng chết.

Tần Mục khoát tay, mỉm cười nói:

- Không đáng giá nhắc tới. Lúc ấy tôi cũng mới đến Lan Trữ, có một số việc còn chưa rõ ràng, tùy tiện giúp đỡ mà thôi. Hiện tại nếu để tôi lựa chọn, chỉ sợ…

Dương Yết cười nói:

- Chỉ sợ vẫn sẽ làm như vậy.

Tần Mục thở dài, bưng chén rượu cụng chén với Dương Yết. Nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng, nhưng khi uống rượu rất có phong thái của người Bắc Liêu, trên mặt còn lộ tia thản nhiên.

Tần Mục đặt chén rượu xuống, Dương Yết lập tức rót đầy rượu, tiếp tục nói:

- Chén rượu thứ hai hẳn phải cảm ơn anh ở trên xe lửa đã nhắc nhở tôi, người làm nghệ sĩ không thể khuất phục ở thế lực nào, không để cho bọn họ tiềm quy tắc. Nên đi con đường của mình, người khác nói gì mặc kệ họ, cho dù chỉ còn một người xem, cũng phải hát ra tiếng hát hay nhất.

Tần Mục gật gật đầu, nhận chân nói:

- Điểm này tôi đồng ý. Có chút người vì đạt tới mục đích, không từ thủ đoạn nào, làm cho người ta thật khinh thường. Rượu này tôi uống.

Hai chén uống cạn, Dương Yết vừa định rót thêm rượu, Tần Mục cười nói:

- Dương tiểu thư, ra vẻ như cô định làm tôi quá chén đi. Có việc thì cứ nói, hiện tại công tác trong huyện rất bận, tôi thật không thể uống nữa.

Tửu lượng của hắn ở trong tỉnh Bắc Liêu cũng khó tìm được đối thủ, chỉ là hắn cảm thấy không khí hôm nay không đúng, nên ngăn cản động tác của Dương Yết.

- Tần chủ tịch, rượu này anh nhất định phải uống.

Dương Yết bất chấp, đi tới bên cạnh Tần Mục vươn tay lấy chén rượu trong tay hắn. Thân thể hai người gần sát, hương thơm tràn vào mũi Tần Mục khiến hắn vội vàng nhích sang ghế bên cạnh, chén rượu liền bị Dương Yết giật lấy.

Dương Yết hôm nay có vẻ chủ đạo, nâng lên chén rượu thứ ba:

- Chén rượu này tôi muốn cảm ơn ngài đã giải vây giúp tôi.

Nàng nói xong lại uống cạn.

Tần Mục gật gật đầu, biết nàng nhắc tới chuyện ở quán kem, cũng mỉm cười uống cạn.

Dương Yết vừa định rót rượu lần nữa, Tần Mục trực tiếp nâng chén trong tay, khoát tay nói:

- Dương tiểu thư, cô làm thế này không đúng. Con người của tôi thích nói chuyện thẳng thắn, có lời gì cô cứ nói đi. Vì sao tôi cảm thấy cô đang gài bẫy tôi đây?

Dương Yết mím môi, cười nói:

- Tần chủ tịch, anh đã nói chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè ăn cơm chẳng lẽ còn muốn bàn việc?

Tần Mục nở nụ cười, hắn hoàn toàn có thể khẳng định Dương Yết có chuyện yêu cầu mình, nhưng bởi vì quan hệ bạn bè nên nàng ngượng ngùng nói rõ. Với cá tính của Dương Yết, muốn xin người giúp đỡ thật làm không được, vận mệnh của nàng giống như luôn bị nắm giữ trong tay cha của nàng.

Nghĩ tới đây, Tần Mục liền hỏi:

- Lần trước nghe nói cô cùng Phùng tiểu thư kia ký hợp đồng, chẳng lẽ bọn họ đến làm khó dễ cô sao?

Sắc mặt Dương Yết thay đổi, lập tức khôi phục bình thường, nhìn Tần Mục cười yếu ớt cúi đầu gắp thức ăn.

Tần Mục ân một tiếng, đứng lên đi vào trong phòng nghỉ gọi điện thoại cho Quý Chí Cương. Việc này hắn đã thông báo với Quý Chí Cương, muốn hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Nguyên lai Phùng tiểu thư lần trước bị bắt nhưng sau đó đã được thả ra, nàng không phạm tội gì lớn, giao chút tiền phạt lại vô sự. Nhưng công ty giải trí sau lưng nàng hình như có hậu trường, có chút bất mãn với cách xử lý của huyện Thanh Thao, liền gọi Phùng tiểu thư lấy hợp đồng mà cha Dương Yết đã ký buộc Dương Yết phải thực hiện nghiệp vụ theo hợp đồng, nếu không phải bồi thường hai mươi vạn.

Quý Chí Cương còn nói với Tần Mục, hậu trường công ty đĩa nhạc kia không nhỏ, hình như có người trong tỉnh ủy, năng lực của Quý Chí Cương cũng chỉ ở thành phố, vì vậy phải buông tha. Hắn không dám nói với Tần Mục chuyện này, cảm thấy dù sao Dương Yết chỉ là một cô ca sĩ, cũng không nên dính líu tới Tần Mục, bởi vì đây là phiền phức muốn ném bỏ cũng không xong.

Tần Mục thoáng trầm mặc, hắn không trách Quý Chí Cương, biết tiểu tử kia chỉ lo nghĩ cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.