Thanh Quan

Chương 447: Chương 447: Tâm động tịch mịch như khói. (2)




Hiện tại Tần Mục trẻ tuổi, vợ không bên cạnh, ngay cả hai tình nhân cũng không có mặt, Quý Chí Cương biết Tần Mục ở trong huyện Thanh Thao cũng thật gian nan, không dám tiếp tục chế tạo thêm phiền toái cho hắn.

- Chí Cương, bên Vạn Yến có phải nên có chút hành động hay không?

Tần Mục lại nói, không tiếp tục truy cứu chuyện này.

Quý Chí Cương trả lời khẳng định, Vạn Yến đã sản xuất năm loại máy móc, chuẩn bị trong tháng mười sẽ đem đĩa phim đưa ra thị trường xem phản ứng. Hiện tại công ty đang chuẩn bị dùng tài chính mua một ít bản quyền điện ảnh, nếu không chỉ có máy đĩa mà không có đĩa phim thì chỉ vô ích.

Tần Mục cười nói:

- Chí Cương, mấy ngày nay cậu đi Hong Kong một chuyến, bên kia có máy móc chế tạo đĩa phim đặc biệt, cậu đi xem thử. Ân, ngày mai cậu đến chỗ tôi, tôi có chút tư liệu cho cậu.

Quý Chí Cương nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục, cách xử lý của mình trong chuyện của Dương Yết đã được Tần Mục đồng ý, Tần Mục chuẩn bị tiếp tục nâng đỡ mình trong thương trường, lập tức vui sướng đáp ứng.

Tần Mục hài lòng mắng hắn một câu, cúp điện thoại, sau đó gọi cho Ông Văn Hoa.

Trong khoảng thời gian này Ông Văn Hoa phái Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai đi Châu Phi bàn việc với quân đội địa phương, sợ nhất là nhận được điện thoại của Tần Mục. Ba nữ nhân của con trai đều bị vây ở Châu Phi, làm sao không lo lắng, nhưng Tần Mục thấy Ông Văn Hoa không bắt máy, trong lòng càng thêm sốt ruột, không ngừng gọi đi gọi lại, cuối cùng Ông Văn Hoa phải giả vờ ra vẻ mệt mỏi đón nghe.

- Alo, tiểu Mục, mấy ngày nay mẹ hơi mệt, có chuyện gì không?

Ông Văn Hoa “tiều tụy” nói.

Tần Mục nhất thời nghẹn lời, mẹ của hắn đã vô cùng bận rộn, hiện tại hắn chỉ vì một việc nhỏ lại muốn phiền toái mẹ mình, không khỏi có chút quá mức. Hắn há miệng thở dốc cũng không nói ra được chuyện của mình, mà ngược lại hỏi thăm sức khỏe của bà.

Hai mẹ con nói chuyện chốc lát, Ông Văn Hoa nói với Tần Mục mình làm việc cả đêm, đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Tần Mục vừa nghe liền dặn bà phải đem công tác giao cho cấp dưới, nên nghỉ ngơi một thời gian, đừng làm cho mình quá mức mệt mỏi, thuận tiện hỏi thăm người chịu trách nhiệm tập đoàn tài chính Hoa Hạ đến quốc nội lần này là ai.

Vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, lần này đi cùng Feeney Douglas đến quốc nội là người da trắng trợ lý cao ngạo Anna. Ông Văn Hoa đưa số điện thoại của Anna cho Tần Mục, nói hiện tại Anna đã đến Thượng Hải, đang cùng truyền thông hợp tác địa phương bàn công việc, dặn Tần Mục có việc thì liên hệ với nàng.

Cúp điện thoại, Tần Mục có chút buồn bã, hiện giờ Ông Văn Hoa phải dốc sức làm việc là vì cho hắn không có nỗi lo về sau. Hắn thở dài một tiếng, mở cửa phòng, nhìn Dương Yết nói:

- Cô ăn trước đi, tôi cần gọi điện thoại.

Dương Yết thản nhiên cười, mang theo tia khổ sở cùng bất đắc dĩ.

Tần Mục đóng cửa lại, gọi cho Anna. Không biết vì sao vừa nghĩ tới Anna, Tần Mục như hốt hoảng, trong lòng lại có chút khó chịu.

Có lẽ Anna đang xã giao, chung quanh đều là thanh âm ồn ào, Tần Mục yêu cầu Anna khi nào đến tỉnh Bắc Liêu thì gặp mình, có một ý tưởng cần bàn bạc với nàng.

Anna liền đáp ứng, nói bên Thượng Hải đại khái cần hai ba ngày là xong việc, sau đó mình cùng Feeney ngồi máy bay qua. Đồng thời ân cần thăm hỏi vợ của Tần Mục, nữ quân nhân xinh đẹp kia, còn tán thưởng dáng người của Hàn Tuyết Lăng.

Tần Mục có chút đau đầu cúp điện thoại, cô gái Mỹ kia nói chuyện thật sự lớn mật còn đanh đá, không để ý tới cảm thụ của người chung quanh. Hắn chậm rãi rời khỏi phòng, nhìn thấy Dương Yết đang không ngừng uống rượu, bình rượu đã vơi hơn phân nửa.

- Uống ít một chút, hiện tại cô là nhân vật công chúng của thành phố Đằng Long, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cô đâu.

Tần Mục nhăn mày, phụ nữ uống chút rượu hắn cũng không để ý, nhưng khinh thường phụ nữ bị say rượu. Đương nhiên, đàn ông say rượu hắn cũng không có chút hảo cảm.

Dương Yết cười khổ một tiếng, mang theo dáng men say sâu kín nói:

- Sự tình thật khó khăn, nghe nói bọn hắn có hậu trường.

Tần Mục gật gật đầu, nói:

- Đợi thêm hai ba ngày đi.

Ánh mắt Dương Yết một mảnh mông lung, nhưng trong lòng hiểu được Tần Mục dùng loại lời nói thoái thác. Nàng không phải không tìm bạn bè hỗ trợ, nhưng khi nghe tới tên công ty giải trí thì chỉ là những lời “đợi xem một chút”, nàng đã thành thói quen. Hai mươi vạn, nàng chỉ mới xuất đạo không lâu, trên tay chỉ có vài ngàn đồng tiền riêng, ngoài ra đều bị cha nàng lấy hết, biết đi đâu kiếm hai mươi vạn? Nếu không có tiền bồi thường, vậy nàng phải nghe theo công ty chỉ huy, đi “ăn bữa cơm” hay là “cùng nhau du lịch” gì gì đó.

Nàng đã đi vào giới giải trí, tự nhiên biết chuyện tiềm quy tắc, trong lòng thầm nhủ mình tuyệt đối không làm loại chuyện này, nếu không cũng không trở mặt với Phùng tiểu thư. Hiện giờ ngay cả Tần Mục cũng nói ra lời từ chối khéo, trong lòng Dương Yết nhất thời biến thành lạnh lẽo.

- Hôm nay có rượu hôm nay say đi.

Dương Yết nhìn vẻ mặt thâm trầm của Tần Mục, đột nhiên phát hiện thanh niên này thật trẻ tuổi, thật thanh tú.

Gương mặt Dương Yết say ngà ngà, cô gái có vẻ đẹp trộn lẫn giữa thanh thuần cùng yêu mị vuốt vuốt mái tóc, thân thể đã hơi ngã trên bàn. Tần Mục khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:

- Mượn rượu giải sầu không phải biện pháp tốt.

Dương Yết lắc đầu, ánh mắt có chút đăm đăm, thoạt nhìn đã say. Nàng khẽ mím môi, thanh âm mang theo chút hàm hồ, nâng mí mắt nhìn Tần Mục, lẩm bẩm:

- Tôi không có bạn bè, hôm nay anh không bồi tiếp tôi, sau này chờ khi tôi nổi danh, đừng nói anh quen biết tôi.

Nói xong lại cầm bình rượu.

Tần Mục đưa tay đè lại tay nàng, vừa chạm vào liền cảm giác như bị phỏng tay. Hắn cầm bình rượu, uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Hết rượu rồi, chúng ta tan tiệc thôi.

- Tan? Anh nằm mơ sao. Hôm nay tôi phải thống khoái uống một lần, sau này nếu còn muốn uống chỉ sợ…đã không còn cơ hội.

Dương Yết lảo đảo đứng lên, vịn ghế thở mạnh một hơi, chỉ vào tủ nói:

- Rượu còn nhiều lắm.

Tần Mục biết không thể tiếp tục uống nữa, Dương Yết rõ ràng đã thật sự say. Hắn dựa vào sau ghế, nhẹ nhàng nói:

- Chuyện của cô tôi nhớ rõ, đã cho người đi làm.

Dương Yết xua xua tay, hiện tại trong đầu nàng chỉ còn lại cảm giác mờ mịt cùng sợ hãi đối với tương lai, nghe lời nói giống như an ủi của Tần Mục căn bản không để vào trong lòng. Huống chi cho dù thật sự nghe được lời nói của hắn, chỉ sợ qua tai rồi mất, người say rượu vốn không thể nghe được lời nói gì khác, chỉ lưu lại ý nghĩ tồn tại trong lòng mình từ trước.

- Uống rượu, uống rượu, nói những chuyện đó không còn ý nghĩa.

Dương Yết lảo đảo đi về hướng tủ rượu, một hơi uống hết nửa bình rượu đế, cho dù độ cồn thấp nhưng cũng đủ làm một cô gái say mèm. Tần Mục nhìn thấy nàng đi thật vất vả, vội vàng đứng dậy định ngăn cản nàng. Những cô gái Bắc Liêu một khi đã nhận thức chuyện gì, thật sự mang theo cỗ khí thế không chết không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.