Tần Mục tiến nhanh tới vài bước, đang định đem rượu trong tủ dời khỏi tầm mắt của Dương Yết, đột nhiên cảm giác có làn gió thơm xông vào mũi, Dương Yết ôi một tiếng ngã vào trên người hắn. Hôm nay nàng mang giày cao gót, còn bị say rượu, Tần Mục vừa cầm bình rượu dời đi liền làm nàng chụp hụt, lập tức ngã xuống.
Tần Mục vội vươn tay đỡ lấy Dương Yết, cánh tay ngọc liền rơi vào trong tay hắn. Tư thế này không khỏi có chút mờ ám, đầu của Dương Yết tựa trên vai Tần Mục, hương thơm xen lẫn hơi rượu thổi vào mũi hắn, làm hắn không ngừng cười khổ:
- Cô say rồi, tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi một chút.
Nói xong Tần Mục lắc đầu ngăn cản thân thể nhu nhược như không xương của Dương Yết, chậm rãi dìu nàng đi về phòng nghỉ.
Dương Yết không tự chủ được dựa sát vào người Tần Mục, miệng lẩm bẩm nói:
- Cha, vì sao cha đối xử với con như vậy, con là con gái của cha ah, là con gái ruột ah.
Nghe tới đây, Tần Mục cảm giác như vai mình ẩm ướt, nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt Dương Yết đẫm đầy nước mắt, dựa vào ngực Tần Mục thấp giọng khóc nức nở.
Tiến vào giới giải trí, rốt cục không được dễ dàng, nỗi chua xót ở sau lưng không có người nào biết. Tần Mục thở dài một tiếng, mở cửa phòng nghỉ, dìu Dương Yết nằm lên giường.
Thần kinh Dương Yết giống như đã trở nên chết lặng, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tần Mục xoay người rót chén trà đưa tới trước mặt Dương Yết, nói:
- Ủy khuất thì cứ khóc lên, giấu trong lòng dễ bệnh.
Dương Yết dùng ánh mắt mê ly nhìn lên Tần Mục, thoáng giãy dụa, đột nhiên hỏi:
- Tần chủ tịch, có phải anh thật xem thường những kẻ ca hát như chúng tôi không?
- Sao nghĩ như vậy đây? Tôi chỉ cảm thấy nghệ sĩ chỉ cần tự tôn tự trọng vẫn đáng giá tôn kính. Các vị đang dùng khả năng nghệ thuật của mình làm phong phú cuộc sống của mọi người đó thôi.
Tần Mục khẽ cười, chuyển chén trà, nói:
- Uống chút trà cho tan rượu.
Dương Yết mờ mịt tiếp nhận chén trà, chậm rãi ngồi dậy. Tần Mục thấy nàng vất vả, liền dìu nàng, nhưng không nhìn thấy mặt nàng càng đỏ hơn.
Hai người yên lặng không nói gì, Dương Yết uống một hớp trà, đặt chén trà lên đầu gối, khóe môi hiện lên dáng tươi cười tự giễu, nói nhỏ:
- Chúng tôi chỉ như kẻ hát rong, đứng trên sân khấu chờ người khen ngợi. Người xem hài lòng, chúng tôi tiếp tục, người xem không hài lòng, chúng tôi phải bị mắng.
Tần Mục rút thuốc châm lửa rít thật sâu, thở dài.
- Lần đó trong phòng ca vũ Hải Triều, anh giúp tôi giải vây, tôi thật cảm tạ anh. Nhưng từ khi đó trong lòng tôi đã nghĩ, anh thật sự có bộ dạng của một đứa con phá sản, nhiều tiền như vậy cứ ném đi ra, tôi hát một hai năm cũng không có nhiều như vậy.
Tần Mục nở nụ cười tiếp tục nghe nàng nói chuyện.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới nàng chỉ nhớ lại những cảnh tượng lúc gặp mặt hắn, nói xong cảm thụ của nàng, lại nói tới ấn tượng đối với hắn.
Nói xong hết thảy, nàng uống trà, vẻ say trong mắt nhạt hơn vài phần, nhìn chằm chằm Tần Mục.
Trong ánh mắt Dương Yết chất chứa ngọn lửa, làm Tần Mục có chút rối loạn, hắn nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, đứng lên nói:
- Đã muộn rồi, cô nghỉ ngơi ở đâu, tôi tiễn cô.
Dương Yết lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần đau khổ, lẩm bẩm:
- Tôi biết anh vẫn xem thường tôi. Chức vị như các anh, luôn nghĩ gì tôi đều biết.
Đều nói người say rượu sẽ nói thật lòng, Tần Mục bị gợi lên hứng thú, ngồi xuống hỏi:
- Vậy cô nói thử xem làm quan là muốn gì đây?
Nói xong hắn châm điếu thuốc.
- Muốn cái gì?
Dương Yết tháo cây trâm sau gáy, mái tóc dài tuôn xuống khiến cho nàng tăng thêm phong vận mỹ nhân đang trong men say.
- Muốn cái gì?
Dương Yết lặp lại một lần, sâu kín ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Mục chậm rãi nói:
- Quyền, tiền, đàn bà, không phải đều là như vậy sao?
Tần Mục thoáng cau mày, quay đầu lại chăm chú nhìn nàng, sắc mặt có chút âm trầm nói:
- Không thể phủ nhận cô đã gặp phải một ít chuyện âm u, nhưng không được quơ đũa cả nắm. Trong lòng của chúng tôi vẫn luôn đặt ở dân chúng, loại người như cô thật có chút để tâm vào những chuyện vụn vặt!
- Để tâm vào chuyện vụn vặt?
Dương Yết đột nhiên hét lên, giận dữ bật dậy, thân hình lảo đảo, ánh mắt tràn ngập bàng hoàng cùng bất đắc dĩ, chảy nước mắt dùng toàn bộ khí lực phản bác câu nói của Tần Mục:
- Anh không cần tiếp tục che giấu, tôi đã nhìn thấu các người!
Nói xong Dương Yết giống như nổi điên, xõa tung tóc của mình, sau đó kéo khóa áo. Tần Mục cảm thấy sự tình không đúng, chợt nghe nàng như phát tiết hô:
- Các người không phải thấy tôi trẻ tuổi, thấy tôi xinh đẹp sao? Thay vì tiện nghi cho bọn hắn, còn không bằng cho anh, ít nhất tôi xem anh còn thuận mắt.
Nói xong nàng kéo mạnh váy áo, chiếc váy lặng yên rơi khỏi thân thể nàng.
Ánh mắt Tần Mục lạnh lùng, nhìn vẻ phóng túng của nàng trong cơn say rượu.
- Thật quá mức!
Tần Mục băng sương nói, đem nửa điếu thuốc dụi mạnh vào gạt tàn.
- Tôi xem như đã thấy rõ, kiên trì cái gì, nghệ thuật cái gì, đều là gạt người, gạt người!
Nước mắt điên cuồng tràn ra, trên mặt Dương Yết mang theo dáng tươi cười:
- Tôi mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Cứ giữ mãi tầng màng kia có ích lợi gì, còn không bằng tặng cho người mà tôi nhìn thấy thuận mắt, ít nhất còn lưu lại được hồi ức tốt đẹp.
Tần Mục siết chặt tay, trong lòng chợt nhói đau nói không nên lời. Trong trí nhớ của hắn, Dương Yết là một cô gái thật kiên cường thật hoàn mỹ, nhưng hôm nay thoạt nhìn nàng chỉ là một cô gái nhỏ bàng hoàng mờ mịt. Cô gái từng dùng cách tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình đã càng lúc càng xa rời trong trí nhớ của Tần Mục.
- Mặc lại quần áo, đừng để cho tôi chán ghét cô!
Tần Mục nhìn nàng, biết rõ nếu nàng tiếp tục cởi áo lót, vậy sự tình làm lớn.
- Nhìn anh còn trẻ tuổi, giả vờ thật giống ah.
Nàng lộ ra nụ cười như dụ dỗ, bước tới trước mặt hắn, bộ dạng như cam chịu:
- Từ khi gặp ở phòng ca vũ, anh có phải đã muốn ngủ với tôi không?
Tần Mục thiếu chút nữa phun ra máu, hắn thề sau này tuyệt đối sẽ không cùng Dương Yết uống rượu, cô gái này khi say rượu dũng mãnh tới mức hắn ăn không tiêu.
Dương Yết nhìn Tần Mục có vẻ đỏ mặt, che miệng cười khanh khách, dùng ngữ khí như nhìn thấu tang thương:
- Con quạ trên đời này quả nhiên đều là màu đen. Nhưng anh chỉ là trộn lẫn thêm vài cọng lông trắng mà thôi.
Nói xong cắn môi, vươn tay ra sau lưng.
- Ba!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, khuôn mặt Dương Yết nổi lên dấu bàn tay đỏ rực. Sắc mặt Tần Mục lạnh băng, bàn tay run rẩy.
Dương Yết không thể tin được che mặt, cảm giác rát bỏng trên má nhất thời làm cho nàng gần như tỉnh rượu:
- Anh đánh tôi?
Tần Mục hừ lạnh một tiếng đi ra cửa, ánh mắt nhìn hình ảnh phản xạ trên kính thủy tinh, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện của cô tôi sẽ giúp cô xử lý, nhưng sau này chúng ta đừng tiếp tục gặp mặt.
Nói xong kiên định mở cửa phòng, chỉ lưu lại Dương Yết đứng bất động chảy nước mắt.