Thanh Quan

Chương 437: Chương 437: Khai đao. (3)




Cừu Tiểu Bằng làm việc lưu loát, đáp ứng một tiếng liền quay về trong phố hoàng kim. Qua hơn một giờ sau thần tình Cừu Tiểu Bằng đầy ủ dột đi trở về, kéo cửa xe nói:

- Tần ca, chuyện này thật đáng giận.

Theo sau, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Tần Mục, Cừu Tiểu Bằng đem kết quả hỏi thăm nói ra. Nguyên lai con gái của Vương Ái Trân tên Lý Đông Mai, hiện tại là nhân viên bán hàng thời trang, có một lần bị một quan nhị đại gặp được, liền đem tâm tư bắt trên người của nàng, mặt dày mày dạn muốn nàng thành bạn gái của hắn. Lý Đông Mai đã có người yêu, liền cự tuyệt quan nhị đại kia. Kết quả tên kia dựa vào quan hệ không ngừng tìm hai mẹ con nàng gây phiền phức, chuyện này người trong con phố hoàng kim chủ yếu đều biết, đã không thể xem như là chuyện bí mật.

Ánh mắt Tần Mục híp lại, lạnh băng nói:

- Được lắm, thật sự quá tiền đồ, hừ!

Tần Mục cũng không hỏi là quan nhị đại nào, đây là chuyện rành rành ra đó, ngoại trừ Triệu Gia Hưng căn bản không cần nghĩ tới người nào khác.

Audi đỗ ven đường, Tần Mục nhìn một đống thuốc lá Trung Hoa đặt bên cạnh, tự hỏi nên làm sao xuống tay. Cừu Tiểu Băng đem băng từ nhét vào trong xe, mở ra âm nhạc điển cố mà Tần Mục vẫn thích.

- Tiểu Bằng, lái xe, quay về ủy ban huyện.

Tần Mục thản nhiên nói. Hiện tại động Triệu Gia Hưng chỉ sợ đập cỏ động rắn, không cần vì nhỏ mất lớn, nhưng nếu không cho Triệu Gia Hưng chút bài học nhìn xem, cũng làm người xem thường năng lượng của hắn. Chủ tịch huyện ra tay đối phó quan nhị đại, chuyện này Tần Mục phải mượn tay người khác, bản thân hắn tuyệt đối không thể ra mặt.

Trở lại văn phòng, Tần Mục nhìn bức tranh chữ trên tường thật lâu, lâm vào trầm tư. “Trữ Tĩnh Trí Viễn” đây là một câu rất tốt, nhưng đi vào hiện thực gặp phải tình cảnh cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đây vô cùng mâu thuẫn.

Vài ngày sau, trong hội nghị ủy viên Diệp Thạch Bình lại đưa ra kế hoạch thứ hai, bắt đầu dán thông báo công bố việc sử dụng tài chính trong huyện. Đây tuyệt đối là một sáng kiến trong Đằng Long thậm chí là cả tỉnh Bắc Liêu. Vốn dỡ bỏ tường vây đã làm Đằng Long chú ý, động tác lần này càng làm chính đàn Bắc Liêu xảy ra chấn động nho nhỏ.

Diệp Thạch Bình nháy mắt biến thành tiêu điểm, đối với hành động này của hắn đài truyền hình Bắc Liêu phái phóng viên đắc lực đến phỏng vấn, Diệp Thạch Bình trở thành bí thư huyện ủy có “tinh thần thăm dò lớn nhất”, thanh danh huyện Thanh Thao lần đầu tiên siêu việt huyện Lan Trữ, được vinh dự là một trong “kinh tế song hoa” của thành phố Đằng Long.

Vạn Hữu Niên còn đặc biệt mời tham dự hội nghị báo cáo công tác toàn thành phố, trong hội nghị lấy huyện Thanh Thao làm kiểu mẫu kêu gọi mọi người học tập huyện Thanh Thao cần chính vì dân, công khai nguyên tắc làm việc, đồng thời đối với thực hiện của Diệp Thạch Bình làm ra khẳng định tương đối.

Diệp Thạch Bình trở thành thanh niên cán bộ nổi tiếng, được các phương diện chú ý.

Một loạt chuyện tình dần dần bình ổn, huyện Thanh Thao đã nghênh đón gió xuân ấm áp tháng tư. Trong khoảng thời gian này Tần Mục mải miết trong việc sửa sang quan hệ nhân sự, rất ít phát biểu trong các buổi hợp lãnh đạo huyện. Nhưng chính bởi vì chiến tích của Diệp Thạch Bình xông ra, sách lược thành công, từng ánh mắt các ủy viên thường ủy nhìn Tần Mục gia tăng tia bội phục, trong đó bản cửu chương trong lòng phó bí thư Điền Phúc Lượng, phó chủ tịch huyện Hà Quang Viễn gẩy vang cách cách, trong lời nói hoặc nhiều hoặc ít nghiêng về phía Tần Mục. Nhưng dù sao huyện Thanh Thao rốt cục là do Diệp Thạch Bình làm chủ, bọn họ cũng không dám biểu hiện quá mức.

Hôm nay Tần Mục đang cùng Hà Quang Viễn bàn bạc vấn đề vệ sinh thành thị, điện thoại của Hà Quang Viễn chợt vang lên. Hắn xin lỗi một tiếng, đi sang bên cạnh nói vài câu, sắc mặt lại biến thành âm trầm, sau khi cúp điện thoại cảm xúc liền hạ thấp rõ rệt.

Tần Mục cười nói:

- Lão Hà, có chút tuổi rồi, có việc gì cũng đừng nghĩ không thông như vậy.

Trong khoảng thời gian này hình tượng của Tần Mục đã dần dần cao lớn trong lòng Hà Quang Viễn, lúc nói chuyện cũng mang theo vẻ trầm ổn cần có của một chủ tịch huyện.

Hà Quang Viễn cười khổ nói:

- Đều là do con của tôi, cả ngày bị tôi giáo huấn, nếu hắn có được một phần của ngài tôi chết cũng có thể nhắm mắt.

Tần Mục cười ha hả, nói Hà Quang Viễn chỉ nói đùa, hiện tại người trẻ tuổi đều tự có ý nghĩ cùng theo đuổi của mình, không phải ai cũng có thể điều khiển họ.

Hà Quang Viễn nghe lời nói của Tần Mục như biện bạch cho đứa con, cười khổ nói:

- Con tôi đã hai mươi sáu, cả ngày vẫn không đàng hoàng, thật sự làm tôi hận không thể đem nó ném vào núi sâu rừng già cho xong!

Chủ tịch huyện cùng phó chủ tịch huyện nhắc tới chuyện nhà, nghe thật có chút buồn cười. Tần Mục khuyên nhủ:

- Con cháu đều có phúc con cháu, Hà chủ tịch, ông cũng đừng quá lo lắng.

Hà Quang Viễn há miệng thở dốc, thật sự không biết làm sao nói chuyện tiếp tục. Kỳ thật vừa rồi ở trong điện thoại nói, con trai hắn chú ý một cô gái, đối tượng của cô gái kia không vui, gọi mấy tên côn đồ đánh con trai hắn. Đây là chuyện gì đây! Hà Quang Viễn vừa lo lắng thương thế của đứa con, vừa nghiến răng nghiến lợi với đám côn đồ kia, tự nhiên là tâm thần không yên.

Tần Mục nhận ra tâm tư Hà Quang Viễn không còn tập trung, nói:

- Được rồi, hôm nay chúng ta nói tới đây. Băng đông lạnh ba tầng không chỉ một ngày liền tan, vẫn nên hợp mưu hợp sức tốt hơn.

Chủ tịch huyện đã nói vậy, Hà Quang Viễn liền đứng dậy cáo từ, đi ra cửa liền tới thẳng bệnh viện huyện. Đi tới phòng bệnh, mới từ trong miệng vợ mình biết được con trai bị đánh gãy hai xương sườn, lập tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Con trai của Hà Quang Viễn thuộc loại người hiền như khúc gỗ, hiện tại đang đảm nhiệm giảng viên trong đại học truyền hình huyện, lão Hà đang dự tính sau khi mình tiến thêm một bước sẽ đem quan hệ điều con trai đến Viện kiểm sát. Hà công tử cũng thuộc loại cốt khí, không thích bày tỏ thân phận, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp phân phối, bên trong huyện ngoại trừ cao tầng cơ hồ không ai biết được con trai của Hà Quang Viễn không tiếng tăm như thế.

- Ai làm?

Hà Quang Viễn giống như dã thú bị khốn cảnh, hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn vợ mình.

- Không biết, đám người kia đánh xong bỏ chạy, tiểu Hào vẫn hôn mê tới giờ chưa tỉnh.

Vợ Hà Quang Viễn là nông phụ điển hình, không hề có chút chủ trương nào.

Hà Quang Viễn nhìn nhìn con trai đang nằm hôn mê, nội tâm như bị một cây gậy có gai không ngừng quấy lên, hừ lạnh một tiếng lên xe đến thẳng cục công an huyện.

Tần Mục nhìn Hà Quang Viễn đi xa, thở dài thật sâu, gọi điện cho Quý Chí Cương.

Quý Chí Cương nhận được điện thoại liền hiểu được Tần Mục vì chuyện gì, nhưng cũng không nói rõ, chỉ hỏi Tần Mục khi nào mở tiếp chi nhánh internet thứ hai.

Tần Mục mỉm cười, hiện tại Quý Chí Cương xem như được rèn luyện lão đạo, nói:

- Chuyện này không cần gọi Vân lão bản. Bên huyện Thanh Thao này Hà phó chủ tịch đối với sản nghiệp kết cấu rất có ý tưởng, cậu có thể tiếp xúc một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.