Thanh Quan

Chương 438: Chương 438: Khai đao. (4)




Quý Chí Cương đáp ứng, nhưng không cúp điện thoại, chỉ có chút chần chờ hỏi:

- Tần ca, chuyện đó có phải hơi có chút quá mức hay không?

Bộ dạng mỉm cười của Tần Mục lập tức biến mất, sau đó giận tái mặt nói:

- Chí Cương, khi cậu bị một đám dã thú bao vây vào giữa, cần làm như thế nào? Trong đó có hai con dã thú muốn thả cậu, thậm chí muốn cùng cậu sóng vai chiến đấu, cậu nên làm thế nào? Xem qua truyện Thủy Hử không, muốn lên Lương Sơn cũng cần có lý do!

Quý Chí Cương rùng mình, theo tuổi tác tăng trưởng, uy thế của Tần Mục ngày càng dầy nặng, không còn là tiểu quan nho nhỏ ở huyện Tây Bình năm xưa. Hắn thật cẩn thận, nhỏ giọng nói:

- Hiện tại bọn hắn đang ở trên phi cơ.

Tần Mục gật gật đầu, thở dài, giống như tự nhủ:

- Loại thủ đoạn này thật quá mức ti tiện, tôi cũng không muốn, nhưng thời gian không đợi người thôi.

Những lời này của hắn phảng phất như an ủi Quý Chí Cương, lại giống như đang an ủi chính mình. Đứa con của Hà Quang Viễn bị đánh, chính do Tần Mục an bài người đi làm, chỉ là vì kích thích lửa giận của Hà Quang Viễn, để cho hắn triệt để đứng bên cạnh mình.

Trong khoảng thời gian này Cừu Tiểu Bằng đã điều tra ra, sở dĩ Lý Đông Mai không đồng ý cũng bởi vì con trai của Hà Quang Viễn là Hà Hào chính là bạn trai của nàng. Mà Hà Hào lại quá mức hiền lành, chuyện của bạn gái lại không nói với gia đình, muốn bằng vào lực lượng bản thân đối kháng Triệu Gia Hưng, sai sót ngẫu nhiên lại biến thành cơ hội của Tần Mục.

Tần Mục thở dài một tiếng, dặn Quý Chí Cương nhanh chóng liên hệ với Hà Quang Viễn, sau đó cúp điện thoại.

Hắn châm một điếu thuốc, đi tới cạnh cửa sổ lẩm bẩm nói:

- Mình vẫn chưa đủ ác thôi, thật đúng là thiên tính.

Cùng lúc đó Hà Quang Viễn trực tiếp đi vào văn phòng cục trưởng Viên Xuân Bách, lấy thân phận người cha bình thường tiến hành tố giác chuyện con trai bị người đánh.

Viên Xuân Bách đương nhiên không dám lãnh đạm, nếu Tần Mục tố giác hắn có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng Hà Quang Viễn là cán bộ bản thổ, vẫn xem như là cùng cấp dưới của Diệp Thạch Bình, tuy rằng quan hệ thân mật vẫn kém hơn Diệp Viên hai người, rốt cục vẫn thuộc về quan chức thuộc Diệp hệ.

Vì thế Viên Xuân Bách lập tức tổ chức cảnh lực tiến hành điều tra sự kiện ác tính lần này, Hà Quang Viễn nhìn ra được Viên Xuân Bách cũng không phải ứng phó chính mình, đang tận tâm phá án, không lý do gì tiếp tục chờ đợi trong phòng làm việc của Viên Xuân Bách, tức giận nói một câu:

- Đầm nước trong Thanh Thao bị mấy con cá chạch thối làm phá hủy.

Thật hiển nhiên trên đường Hà Quang Viễn đã nghĩ ra, mũi nhọn việc này chỉ thẳng Triệu Gia Hưng. Từng hành vi của Triệu Gia Hưng ở trong huyện hắn cũng từng nghe thấy, nhưng vì trở ngại tầng tầng quan hệ nên mới nhắm mắt làm ngơ. Hiện giờ còn dám khi dễ lên tới tận trên đầu mình, nếu hắn còn giả vờ không biết, thật không hiểu đến khi nào gốc rễ cũng bị người rút lên.

Chờ Hà Quang Viễn rời đi, Viên Xuân Bách cảm thấy đau đầu, vội vàng gọi điện cho Triệu Đông Bạch.

Lúc này Triệu Đông Bạch đã nhận được tin tức, có hỏi qua Triệu Gia Hưng. Triệu Gia Hưng hoàn toàn không biết việc này, không thừa nhận mình làm qua chuyện như vậy. Nhưng Triệu Đông Bạch nói với con trai, thanh niên hiền lành giành nữ nhân với hắn chính là công tử của phó chủ tịch huyện, dặn Triệu Gia Hưng nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này cho xong, nếu không để Hà Quang Viễn đem chuyện này đặt tới trước mặt Diệp Thạch Bình, người mất mặt tuyệt đối là Triệu Đông Bạch.

Một loạt sự tình rơi xuống, thùng sắt trong huyện rốt cục đã thoáng lộ ra khe hở. Thanh đao của Tần Mục, rốt cục đã mài xong sẵn sàng.

Qua vài ngày, Tần Mục đang ngồi trong văn phòng lật xem nhật báo nhân dân, nhận được điện thoại của Diệp Thạch Bình, gọi hắn đến văn phòng một chút. Đây là lần đầu tiên Diệp Thạch Bình đưa ra tín hiệu muốn nói chuyện với Tần Mục, Tần Mục mỉm cười cầm chén trà chậm rãi đi tới văn phòng của hắn.

Nhưng Tần Mục không nghĩ tới Hà Quang Viễn cùng Triệu Đông Bạch đều ở trong văn phòng của Diệp Thạch Bình, việc này đúng là có chút thú vị. Tần Mục nhất thời hiểu được, chỉ sợ Hà Quang Viễn cùng Triệu Đông Bạch không đạt tới nhất trí, nhưng lại không thể quấy lên dư luận xôn xao, vì vậy chạy tới chỗ Diệp Thạch Bình kêu oan.

Nhìn thấy Tần Mục đi vào, Diệp Thạch Bình lộ ra ý cười ôn hòa, tiếp đón Tần Mục ngồi xuống.

Tần Mục cảm tạ một tiếng, ngồi xuống chậm rãi uống trà, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Diệp Thạch Bình liếc mắt lướt qua Tần Mục, chậm rãi nói:

- Hiện tại tình thế huyện Thanh Thao thật tốt, mỗi người đều đang dốc sức làm việc, hai người các ông cũng không thể náo loạn trong thời khắc mấu chốt đi.

Một câu biểu lộ lập trường của hắn, chính là đảm đương người hòa giải. Hai người đều là cán bộ bản thổ, buông tha cho người nào hắn cũng không cam lòng. Nhưng con trai của Hà Quang Viễn bị con trai của Triệu Đông Bạch đánh tới nhập viện, đều là chính nhi đồng, Hà Quang Viễn không chịu bỏ qua cũng không có gì đáng trách.

Ánh mắt Diệp Thạch Bình sắc bén nhìn Triệu Đông Bạch, ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn tỏ ý xin lỗi, nhận thức sai lầm, chỉ cần bồi thường cho Hà Quang Viễn là được.

Triệu Đông Bạch nhìn thấy Diệp Thạch Bình nhìn mình chăm chú, lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Triệu Đông Bạch từng hỏi Triệu Gia Hưng mấy lần, Triệu Gia Hưng một mực chắc chắn mình không làm qua việc này, điều này làm Triệu Đông Bạch sản sinh hoài nghi. Hắn cùng Viên Xuân Bách thảo luận qua, rất có thể có người muốn nhờ vào việc này xử lý Triệu Gia Hưng.

Dựa theo ý tứ của Triệu Đông Bạch, bất kể thế nào cũng không cúi đầu với Hà Quang Viễn, nhưng Diệp Thạch Bình đã mơ hồ ám chỉ, nếu hắn không cúi đầu thì không xong. Huyện Thanh Thao sắp khởi động xây dựng bốn con đường tỉnh cấp, bên trong mỡ béo rất dày, nếu như hắn không làm cho Diệp Thạch Bình hài lòng, chỉ sợ Diệp Thạch Bình sẽ trực tiếp điểm danh người khác quản lý, vậy thật sự có chút không bù nổi mất.

- Hà phó chủ tịch, mặc kệ chuyện đó có phải do Gia Hưng làm hay không, tôi cũng đã dặn nó ngoan ngoãn ở trong nhà, chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện thăm cháu.

Triệu Đông Bạch thở mạnh một hơi, nâng chén trà uống cạn.

- Lão Hà, nếu Đông Bạch đã giải thích thay đứa con, ông cũng đừng khăng khăng như vậy. Trong huyện còn thật nhiều công tác, ông là phụ tá đắc lực của Tần chủ tịch, không thể vì tư phế công thôi.

Diệp Thạch Bình ý vị thâm trường nhìn Hà Quang Viễn, ngược lại đem lời nói chuyển lên trên người Tần Mục.

Đều là lão hồ ly. Sắc mặt Tần Mục vẫn bình thường, trong lòng đang nghiên cứu ý tứ những lời nói của Diệp Thạch Bình. Diệp Thạch Bình không phải kẻ ngốc, nhất định nhìn ra được trong chuyện này tồn tại kỳ quặc. Chuyện giữa Tần Mục cùng cục giao thông còn chưa thể xem là kết thúc, trong ngôn ngữ rõ ràng buộc Tần Mục tỏ thái độ, đang muốn nhìn xem rốt cục Tần Mục có tâm tư gì, chuyện Hà Hào bị đánh có phải dính líu tới Tần Mục hay không.

Tần Mục nhướng mày, cũng không quanh co, thanh âm có chút thâm trầm nói:

- Chuyện này tôi cũng nghe nói, tôi phải phê bình Hà phó chủ tịch một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.