Lời nói của Tần Mục vượt ngoài ý liệu của ba người, ba ánh mắt toàn bộ tập trung lên người của hắn. Tần Mục cầm nắp chén trà gõ nhẹ lên hông chén hai lượt, lúc này mới thản nhiên nói:
- Hà phó chủ tịch, đau lòng nhi đồng là chuyện thường tình, nhưng tôi tin tưởng Triệu cục trưởng tuyệt đối sẽ không dung túng con mình hành hung. Nếu không có chứng có là do hắn làm chuyện này, chúng ta không thể tùy tiện kết luận.
Ánh mắt Hà Quang Viễn có chút hồng lên, nhưng lời nói của Tần Mục đều bắt lấy căn bản, hiện tại hắn quả thật không thể chứng minh điều gì. Bên cục công an bởi vì tìm không thấy mấy người hành hung khiến Hà Quang Viễn chỉ biết vỗ bàn, lại không cách nào làm khó bọn họ. Thanh âm Hà Quang Viễn có chút rét run, cứng rắn nói:
- Vậy không được, tôi muốn mời ngành tư pháp khống chế lại Triệu Gia Hưng!
Lời này nói không chút khôn khéo, lộ ra hương vị muốn cá chết lưới rách, Triệu Đông Bạch đương nhiên bất mãn. So sánh với Hà Quang Viễn, quan hệ giữa hắn cùng Diệp Thạch Bình gần hơn một chút, nghe vậy cũng không chút yếu thế nói:
- Ngành tư pháp can dự ít nhất cũng phải xuất ra chứng cớ, giải quyết việc chung.
Nói xong như có ám chỉ cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Tần Mục khẽ gật đầu.
Diệp Thạch Bình liếc mắt nhìn Tần Mục thật sâu, trong lòng tính toán lời của Tần Mục xuất phát từ mục đích gì. Theo lý mà nói, nếu Tần Mục tham dự chuyện này nên giúp đỡ Hà Quang Viễn nói chuyện, cổ vũ Hà Quang Viễn va chạm với Triệu Đông Bạch, xem như đạt tới mục đích phá vỡ quan hệ băng cứng trong huyện Thanh Thao. Nếu không tham dự nên bo bo giữ mình, không nên xen lẫn vào. Nhưng Tần Mục lại nói giúp vài câu cho Triệu Đông Bạch, tuy rằng làm mâu thuẫn giữa hai người càng trở nên gay gắt, nhưng điểm xuất phát lại bất đồng. Đây là Tần Mục yếu thế, đưa ra tín hiệu dựa vào mình sao?
Diệp Thạch Bình cau mày, nhìn đồng hồ đứng lên nói:
- Các ông tiếp tục thương lượng đi. Tôi còn phải đi thành phố dự họp, hôm nào nói sau.
Bí thư huyện ủy lên tiếng, ba người liền đứng lên rời đi. Chờ khi quay lại văn phòng, Tần Mục gọi điện cho Hà Quang Viễn, gọi hắn tới phòng bàn bạc công việc còn chưa thương thảo xong.
Hà Quang Viễn lạnh băng nói mình còn phải gặp vài khách thương mới đến, thật hiển nhiên không bán mặt mũi cho Tần Mục, quan hệ có chút thân cận giữa hai người giống như vì lời nói khi nãy của Tần Mục mà biến thành xa lạ.
Tần Mục cầm điện thoại, cảm nhận được vẻ lạnh lùng của Hà Quang Viễn, thở dài nói:
- Lão Hà, chuyện riêng tư cũng không thể làm ảnh hưởng tới công tác, tới đây một chút đi. Diệp bí thư đề xướng kế hoạch xây dựng bốn quốc lộ tỉnh cấp sắp triển khai, chúng ta còn phải nghiên cứu cần làm như thế nào, đây đều là tiền của quốc gia thôi.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Hà Quang Viễn nghe giọng điệu của Tần Mục có chút mềm, cân nhắc Tần Mục quả thật không có khả năng sau khi quan hệ giữa hai người đã phá băng lại đập mình một gậy lén lút, một lát sau đã gõ cửa phòng Tần Mục.
Tần Mục đã chuẩn bị một chén trà cho Hà Quang Viễn, sau khi mời hắn ngồi xuống, Tần Mục thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Tình thế bất đắc dĩ nha, lão Hà.
Một câu này nhất thời làm Hà Quang Viễn hiểu được mục đích tại sao Tần Mục nói như vậy. Hiện tại Tần Mục chẳng khác gì con thỏ ngồi trên lửa nướng, cả huyện Thanh Thao đều xem hắn không vừa mắt, thật vất vả mới có được Diệp Thạch Bình trao cho một chút quyền lực, tự nhiên mọi chuyện phải theo ý kiến của Diệp Thạch Bình dựa vào.
Hắn lập tức phân tích mục đích Diệp Thạch Bình yêu cầu Triệu Đông Bạch xin lỗi, trong lòng chợt động, thoạt nhìn Diệp Thạch Bình muốn cho Triệu Đông Bạch thượng vị, muốn đem kế hoạch xây dựng bốn quốc lộ giao cho hắn quản lý thôi.
Chẳng thể trách Triệu Đông Bạch lại chủ động giải thích, thì ra là thế. Nếu hiện tại xảy ra biến cố, như vậy chuyện chủ quản xây dựng quốc lộ khẳng định biến thành bọt nước, Triệu Đông Bạch cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Sắc mặt Hà Quang Viễn khá hơn một chút, cầm chén trà thổi thổi, như có suy nghĩ gì gật đầu.
Tiếp theo sau hai người bàn bạc một ít chi tiết trong kế hoạch sửa đường cần chú ý, Hà Quang Viễn cầm kế hoạch thư rời đi, trước khi đi còn bắt tay Tần Mục. Theo lực tay mạnh mẽ của hắn, Tần Mục hiểu được Hà Quang Viễn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện con mình bị đánh tổn thương.
Quả nhiên vài ngày sau trong buổi họp, Hà Quang Viễn chủ động đưa ra ý kiến do ủy ban ra mặt bắt đầu tiến hành góp vốn trong quy mô nhỏ, phối hợp toàn bộ kế hoạch của Diệp bí thư. Diệp Thạch Bình lo lắng nếu tùy tiện đưa ra vấn đề góp vốn sẽ phải nhận lấy bắn ngược mãnh liệt, liền đồng ý với đề nghị của Hà Quang Viễn, yêu cầu hắn nhất định phải vỗ yên cảm xúc của nhân dân, có thể tiến hành thử nghiệm trong một hương trấn trước. Vì phối hợp công tác của Hà Quang Viễn, trong huyện sẽ dành chính sách ưu đãi cho hương trấn thực nghiệm, đem mấy hạng mục đang hiệp đàm đặt xuống hương trấn kia, bồi dưỡng việc xây dựng kinh tế của hương trấn.
Tần Mục lẳng lặng nghe chỉ thị của Diệp Thạch Bình, thoáng gật nhẹ đầu. Rốt cục Diệp Thạch Bình lão luyện quan trường, hiểu được làm sao nên bù đắp. Làm như vậy tất nhiên sẽ kích thích tính tích cực của những hương trấn khác, chỉ sợ một khi chuyện này truyền đi ra, những nơi khác đều phải tranh nhau muốn đoạt lấy hạng mục góp vốn trong hương trấn của mình để đạt được sự trợ cấp trong huyện.
Nhưng liên tục thi công bốn quốc lộ tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng danh tác như vậy nhất định sẽ khiến cho mặt trên chú ý, chuyện góp vốn thuộc loại biện pháp đi trong khe hẹp của chính sách, nếu không được cấp trên ngầm đồng ý, về sau sẽ bị tính nợ lên đầu bọn họ. Tần Mục ho khan một tiếng, nói mình có thể chạy lên cục giao thông thành phố, nhìn xem có thể lấy được một ít trợ cấp hay không.
Đối với sự chủ động của Tần Mục, Diệp Thạch Bình ngược lại do dự trong chốc lát, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:
- Hiện tại chúng ta chính là dụng binh càng nhiều càng tốt, Tần chủ tịch, chuyện này anh nhất định phải tranh thủ.
Tần Mục gật gật đầu, nhìn Hà Quang Viễn nói:
- Hà phó chủ tịch, công tác trong huyện ông cần vất vả nhiều một chút, đến lúc đó nếu như có thể lấy được tài chính của thành phố, công lao của ông sẽ đứng đầu.
Diệp Thạch Bình cũng gật đầu đồng ý.
Bí thư Ban kỷ luật thanh tra Thường Phúc Thu cảm giác không khí trong huyện mấy hôm nay không đúng lắm, giống như lộ ra cỗ quỷ dị, nhưng lại nói không nên lời vì chuyện gì. Biết Tần Mục muốn buông quang gánh chạy lên thành phố, ánh mắt hắn chợt sáng ngời, không để lại dấu vết liếc nhìn Tần Mục, vừa khéo chứng kiến khóe môi Tần Mục hiện lên tia cười trào phúng.
Tần Mục muốn động thủ! Trực giác của Thường Phúc Thu cảm thấy trên người Tần Mục mang theo cỗ sát khí. Nhưng làm sao ra tay, Thường Phúc Thu cân nhắc thật lâu cũng nghĩ không ra.
Buổi họp kết thúc, Thường Phúc Thu cùng Điền Phúc Lượng tiếp xúc một chút, nói tới tối đến nhà uống rượu. Điền Phúc Lượng còn đang khó chịu chuyện hôm tết Thường Phúc Thu đi thành ủy không hé lộ tin tức cho mình, liền đáp ứng xuống.