Thanh Quan

Chương 440: Chương 440: Khai đao. (6)




Hai người còn đang nói chuyện, Tần Mục đã ngồi vào Audi, để Cừu Tiểu Bằng lái đi thành phố. Nhìn con đường xanh biếc bên ngoài, Tần Mục nhẹ giọng hỏi:

- Đều chuẩn bị xong chưa?

Cừu Tiểu Bằng gật đầu đáp:

- Chuẩn bị xong, Triệu đại mụ, Lý Đông Mai đều an bài thỏa đáng, chỉ cần vừa xây quốc lộ cùng nhau phát động.

Tần Mục có chút mệt mỏi dựa vào ghế, có chút thâm trầm nói:

- Tôi hơi mệt một chút, đến nơi cậu gọi tôi một tiếng.

Cừu Tiểu Bằng gật đầu, Audi vững vàng chạy về phía trước.

Xe tới thành phố Đằng Long, Tần Mục tỉnh lại, đi thẳng tới cục giao thông thành phố. Lần này tới Đằng Long, hắn thật sự không tồn tại lòng riêng gì, chỉ vì muốn kéo tài chính cho huyện.

Lần này Tần Mục xem như hoàn toàn lĩnh ngộ nỗi khó xử của cấp dưới chạy lên xin cho vay. Bên cục giao thông không dám nhận xin vay tiền lớn như vậy, đem cầu đá tới cục tài chính. Đầu tư của cục tài chính đều đã có kế hoạch, đánh lên giọng quan đuổi Tần Mục trở về. Tần Mục không ngừng cười khổ, hắn biết không được người đứng đầu lên tiếng, những người này tự nhiên không dám động. Đây không phải là một vạn hai vạn, cũng không phải mười vạn tám vạn, mà là mở miệng liền là trăm vạn ngàn vạn, ai dám mạo hiểm phiêu lưu như thế.

Nhưng Tần Mục cũng không nghĩ sẽ thành công, phía dưới đi lên kéo tài chính, nếu không chạy nhiều lần sẽ không lộ ra thành ý. Tần Mục mời mấy cán bộ cục giao thông ra ngoài ngồi một chút, đồng thời cũng bày tỏ diện mạo hữu hảo với cục tài chính. Đồng dạng không vượt ngoài dự kiến, toàn bộ đều từ chối khéo, nhưng hình tượng nói chuyện lão đạo của Tần Mục đều lưu lại ấn tượng cho bọn họ.

Tần Mục phỏng chừng, chỉ cần chạy thêm hai ba lần các vị trong cục giao thông thành phố cũng sẽ lộ cho hắn nghe một ít chuyện, vì vậy hắn bận rộn một ngày xem như hỗn cho quen thuộc.

Cừu Tiểu Bằng ngồi bên cạnh trấn an, Tần Mục cười khoát tay, nói:

- Tiểu Bằng, tìm một chỗ ăn cơm đi, tối chạy chậm chút, không gấp trở về.

Lúc này di động của Tần Mục vang lên, hắn chuyển máy, truyền ra thanh âm sốt ruột của Quý Chí Cương:

- Tần ca, chuyện xấu, bên thành ủy đã thông tri huyện Lan Trữ, khu khai phát sẽ thuộc về sự quản lý của thành phố Đằng Long.

- Cái gì?

Tần Mục nhất thời rùng mình, thành phố Đằng Long ngay cả mời dự họp cũng không cần, trực tiếp đem khu khai phát tịch thu qua, cũng làm Tần Mục trở tay không kịp. Hắn cầm điện thoại, tay run lên, khu khai phát xây dựng, không ai biết Tần Mục phải trả giá bao nhiêu tâm huyết bên trong. Hắn biết mình dù sao cũng không quay về huyện Lan Trữ, đây là cơ hội hắn lưu cho huyện Lan Trữ, nhìn người khác tùy tiện đưa tay lấy đi, trong lòng khó chịu nói không nên lời.

Tần Mục hít một hơi dài, chậm rãi nói:

- Chí Cương, đừng có gấp, từ từ nói.

Quý Chí Cương đang buồn bực hút thuốc, trong khu khai phát cũng có sản nghiệp tư nhân của hắn, nếu ở huyện Lan Trữ bên trong ban lãnh đạo có người một nhà, làm việc thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nếu bị lấy về Đằng Long, sẽ hoàn toàn phụ thuộc sự lãnh đạo của thành ủy cùng mấy tên lãnh đạo khu khai phát, Quý Chí Cương thật có cảm giác như lấy trứng chọi đá. Hắn nhanh chóng sửa sang lại ý nghĩ, đem sự tình kể lại rõ ràng, còn nói rõ Lý Trung Nguyên có lời phê bình kín đáo đối với Tần Mục, còn muốn chạy quan hệ bên Đằng Long.

Tần Mục ân một tiếng, Lý Trung Nguyên là nhân tuyển tốt mà Tần Mục lựa chọn, lưu thủ huyện Lan Trữ hắn cũng yên tâm, hắn đem tinh lực hoàn toàn đặt bên huyện Thanh Thao, không để mắt tới huyện Lan Trữ. Hắn ho khan một tiếng, nói:

- Chí Cương, cậu đi nói cho Lý Trung Nguyên yên tâm, khối thịt của Lan Trữ, ai cũng đừng hòng lấy đi!

Quý Chí Cường liên tục đáp ứng, hắn biết hoặc là Tần Mục không nói, nếu đã nói thì có thể hoàn thành, đây là kết luận lấy được từ lúc còn ở huyện Tây Bình.

Cúp điện thoại, Tần Mục tự giễu cười nói:

- Thật sự là nhà dột còn gặp mưa cả đêm, những chuyện phiền lòng này đều chen chúc cùng một chỗ.

Cừu Tiểu Bằng cười nói:

- Đây cũng chỉ có Tần ca mới có thể giải quyết, xem như tôi, mỗi ngày chỉ cần lái xe là xong.

Một câu làm Tần Mục có chút thoải mái, mang theo ngữ khí vui thích nói:

- Cậu đó, mồm mép đã luyện được ra rồi.

Nói xong Tần Mục làm như vô tình hỏi:

- Chị cậu hiện tại vẫn tốt chứ?

Cừu Tiểu Bằng thoáng lặng người, tay lái khẽ run lên, vội vàng điều chỉnh lại, đáp:

- Chị của tôi rất tốt, chỉ là luôn cảm thấy không vui vẻ như lúc làm việc dưới tay Tần ca.

Tần Mục gật gật đầu, không hỏi thêm.

Hai người ăn cơm xong, Tần Mục quyết định buổi tối ở lại Đằng Long. Hắn đặt hai phòng tiêu chuẩn, tắm rửa xong ngồi tại đầu giường gọi điện thoại ra nước ngoài.

- Tần thân ái, thật không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ ông bạn cũ này, khi nào lại đến Mỹ đây, tôi sẽ giới thiệu ca sĩ nổi tiếng Sydney cho cậu quen biết.

Thanh âm của Feeney Douglas vẫn tràn ngập ý nhị tao nhã, ông trùm Seatle kia tỏ vẻ dị thường vui sướng khi nhận được điện thoại của Tần Mục.

- Feeney thân ái, hi vọng tôi không quấy nhiễu ông.

Tần Mục khẽ cười nói:

- Tiếng hát của Sydney tiểu thư tôi yêu thích đã lâu, nhưng hai năm trước hình như nàng vẫn chỉ là một cô bé còn thiếu nợ cho vay nặng lãi đi.

Tần Mục đã nhận được tin tức bên Mỹ, Sydney nhờ vào một ca khúc “See the God” mà thành danh, lấy tên ca khúc đặt tên chuyên tập, lượng tiêu thụ liên tục nằm trên bài hành bảng suốt năm tháng tại Mỹ, đã trở thành ca hậu thanh thuần của Mỹ. Đối với thành tựu của nàng, Tần Mục cảm thấy cao hứng, một siêu sao quốc tế sinh ra trong tay hắn, nói không tự hào thì có điểm lừa mình dối người.

- Tần thân ái, bóc vết sẹo của người khác không phải là truyền thống tốt đẹp của người Trung Hoa đâu. Hiện tại quan hệ riêng tư giữa tôi cùng Sydney rất tốt, thậm chí tôi đã tặng một bộ khu nhà cấp cao cho nàng, hi vọng nàng có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi.

Ánh mắt Tần Mục híp lại, hiện tại Sydney còn chưa đầy hai mươi tuổi, mà Feeney đã sắp bốn mươi, tuy rằng Tần Mục cũng không mâu thuẫn chồng già vợ trẻ, nhưng trong lòng không hi vọng Sydney phá hủy hình tượng thanh thuần, trầm giọng nói:

- Feeney, ông có chút quá mức.

- Quá mức? Tôi không cảm thấy thế.

Thanh âm Feeney lộ ra ngữ điệu như tác quái:

- Huống hồ yêu cầu kia đã đạt tới. Tần thân ái, anh thu được thông tri của Sydney mới gọi điện cho tôi sao?

Tần Mục sửng sốt, nhất thời nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi thở ra một hơi, mang theo ngữ khí trách cứ nói:

- Feeney, kiểu vui đùa này của ông thật không buồn cười.

- Nga, Tần thân ái, đừng nhận chân như vậy, quốc gia của anh có câu tục ngữ thế nào đây?

Feeney trầm mặc một lúc, dùng giọng điệu quai quái nói tiếng Trung văn:

- Nhân sinh đắc ý nên tận hoan, chúng ta nên cười nhiều hơn một chút.

Tần Mục lắc đầu, cảm giác được lời của Feeney như có ý nghĩa gì, liền theo ngữ khí của hắn nói:

- Được rồi Feeney, tôi thừa nhận tôi thật sự quá nghiêm túc một ít. Không biết ông tìm tôi có việc gì không, ông có thể trực tiếp gọi thẳng di động của tôi đó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.