Thanh Quan

Chương 296: Chương 296: Khởi động, hình thức hấp dẫn. (1)​




Tần Mục nói lời này hơi nặng, Anna vội vàng cúi người nói:

- Tần Mục tiên sinh, tôi hết sức xin lỗi.

Tần Mục cười rộ lên, không để ý đến Anna xin lỗi, ánh mắt ẩn chứa sắc bén, nhẹ giọng nói với nhân viên:

- Như thế nào, khách hàng yêu cầu không được thỏa mãn sao, khách sạn thế kỷ thật làm tôi thất vọng.

Nhân viên phục vụ quầy bar biến sắc, vội vàng giải thích với Tần Mục vừa rồi mình bận rộn quá, bây giờ lập tức thông tri tổng giám đốc, cũng là Robinson tiên sinh.

Sau khi thông tri xong, nhân viên quầy bar mời bọn người Tần Mục đi vào khu nghỉ ngơi, nhưng bị Tần Mục uyển chuyển cự tuyệt, Tần Mục nói:

- Một chút tiền tài, không cần quá chính quy.

Hàn Tuyết Lăng là "con vịt" nghe sấm không hiểu gì cả, nhưng dựa theo hiểu biết của nàng về Tần Mục, Tần Mục gần đây ôn hòa mềm yếu thì một khi cự tuyệt hảo ý của người khác, cơ bản là đang tức giận. Nàng mở to mắt nhìn qua Anna, khiến cho nội tâm Anna kỳ kỳ quái quái, không biết mình chọc nữ nhân Trung Quốc này ở đâu.

Robinson là con lai, hắn mở tòa cao ốc này cũng xem như thành công là khách sạn bài danh thứ ba của Seattle, hắn tự nhận năng lực phi phàm, vẫn quảng cáo rùm beng "Dùng con người làm căn bản, khách hàng chí thượng", hơn nữa làm cũng đúng chỗ. Nhận được thông tri của nhân viên quầy bar, hắn đi xuống thang máy, bộ dáng nhân sĩ thành công. Hắn thậm chí đã mô phỏng ra tràng cảnh gặp Tần Mục, hắn nên làm thế nào thỏa mãn khách hàng, như thế nào làm tấm gương tốt. Nhưng mà hắn không ngờ Tần Mục thừa dịp hắn đi xuống thang máy, đã bảo Anna tính toán sơ bộ việc xây dựng tòa nhà như thế này, chừng bốn ngàn hai trăm vạn đôla.

Cho nên khi Tần Mục cùng Robinson bắt tay, Tần Mục hời hợt một câu, thiếu chút nữa làm cho Robinson ngất đi.

- Năm ngàn vạn đôla, mua khách sạn thế kỷ và tòa nhà lớn này.

Tần Mục tươi cười nói lời sắc bén.

- Tiên sinh, tôi không hiểu ý của ngài.

Robinson cảm thụ được bàn tay Tần Mục ấm áp, nhưng mà trong lòng đang có sóng to gió lớn. Năm ngàn vạn đôla, tòa nhà này mới xây hai năm, nếu như hắn chi ra và trờ bỏ tiền thuế hai năm qua, hắn còn lợi nhuận bảy trăm vạn đôla. Nhưng Robinson dám tin tưởng, hiệp đàm năm ngàn vạn đô la ở quầy bar này có chút hí kịch.

- Robinson tiên sinh, ngài rất rõ ràng.

Tần Mục tươi cười, bộ dáng cả người lẫn vật vô hại.

- Năm ngàn năm trăm vạn đôla.

Đối với của cải của Ông Văn Hoa, Tần Mục biết rõ nhất thanh nhị sở, chỉ từ hai điểm Ông Văn Hoa thu hoạch không dưới hai ba mươi ức Mĩ kim. Tuy Ông Văn Hoa mượn nhờ quan hệ của Tần lão gia tử và chuyện Liên Bang Xô Viết lúc trước, năng lực bản thân Ông Văn Hoa cũng phi thường cường hãn, nhưng mà cuối cùng buôn bán hai lần này là dựa vào công thần Tần Mục. Tăng thêm đoạn thời gian trước tại Nhật Bổn thị trường chứng khoán bên trên Hoa Hạ tập đoàn tại Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai chơi đùa thao tác phía dưới, đối với xông quỹ ngân sách cũng kiếm đi mấy ngàn vạn Mĩ kim, Tần Mục xuất ra mấy ngàn vạn đến xả giận, cũng cũng không phải là không được.

Không chút do dự tăng thêm năm trăm vạn. Trong lòng Robinson cảm thấy như nổ tung, cho dù làm sản nghiệp trái pháp luật, chỉ sợ cũng không kiếm tiền nhiều bằng người trẻ tuổi trước mặt nói ra. Hắn mờ mịt nhìn qua nhân viên, hy vọng từ trên mặt của cô ta tìm được chút tin tức gì đó, nhưng mà hắn thất vọng, nhân viên quầy bar cũng đầy khiếp sợ.

Khóe miệng của Tần Mục tươi cười, lẳng lặng nói ra:

- Tôi không phải là người thích nói nhảm, tiểu thư xinh đẹp này có luật sư ưu tú nhất Seattle, trong mười phút có thể hoàn thành thủ tục giấy tờ. Sáu trăm ngàn, đây là giá cao nhất của tôi.

Lại tăng thêm năm trăm vạn! Đã lời một ngàn hai trăm vạn mỹ kim. Mĩ kim đấy! Robinson run tay rồi, đối mặt với hiệu quả lớn như thế, hắn làm sao không động tâm, tại sao không đáp ứng? Nhưng là người trẻ tuổi kia vì sao có thực lực cường đại như vậy, vì sao không mua hai khách sạn nổi danh hơn khách sạn của hắn, ngược lại vừa ý chỗ của hắn chứ? Mang theo nghi hoặc, Robinson lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, nói ra:

- Tiên sinh, tôi tới bây giờ còn chưa biết tên của ngài?

- Năm ngàn chín trăm vạn!

Tần Mục buông tay ra, hắn dùng ngón tay cọ lên mũi một cái, cười nói:

- Tôi không phải người nói nhảm, tên của tôi ngài sẽ thấy trên hợp đồng.

- Ách...

Robinson lập tức không nói chuyện, dưới thế công cường hãn của đồng tiền, chính mình chỉ cần nói câu nào là bị giảm trăm vạn đô la, làm cho Robinson đau như đau cắt. Hắn vội vàng nghiêng người qua, làm ra động tác xoay người, nhìn bọn người Tần Mục mời:

- Mời vào phòng làm việc của tôi, không, hẳn là văn phòng của ngài, tôi chuẩn bị hợp đồng.

Tần Mục gật gật đầu, cười nói:

- Robinson tiên sinh chỉ dùng thời gian hai năm chế tạo khách sạn này thành khách sạn nổi danh của Seattle, quả nhiên năng lực phi phàm. Trước khi vào văn phòng của tôi, tôi muốn ký kết hợp đồng mười năm với ngài, lương một năm, trăm vạn đôla.

- Tê...

Thập niên 90, có được mười vạn đô la đã có thể là người giàu có rồi, Tần Mục há miệng là cho Robinson trăm vạn tiền lương một năm, không chỉ có Robinson cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả Anna cũng kinh ngạc không thôi.

Tần Mục không đổi sắc, chỉ bằng vào Robinson thời gian hai năm đã biến khách sạn này thành khách sạn nổi tiếng thứ ba của Seattle, nam nhân bốn mươi tuổi này có năng lực không bình thường. Mục tiêu của Tần Mục là quan đồ, muốn đạt được chiến tích thì phải có người yểm hộ từ bên ngoài, rất nhiều chuyện không thể mang ra ngoài sáng phải cần có người giải quyết. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người ta đồng ý.

Nếu như mẹ hắn dốc sức liều mạng kiếm tiền, chính mình không giúp đỡ tiêu tốn thì quá khó tin rồi. Tần Mục có suy nghĩ thú vị như vậy.

Một đoàn người đi lên cầu thang. Nữ phục vụ da trắng thừa cơ chạy đến quầy bar hỏi thăm nhân viên quầy bar, đạt được tin tức kia làm cho nàng như rơi vào hầm băng, vừa rồi bị nàng xem thường người ra, rất nhanh người ta biến thành thủ trưởng của mình, bát cơm của mình sẽ bị đập vỡ. Khủng hoảng kinh tế vừa qua khỏi, kinh tế Mỹ đang sống lại, tìm kiếm được công việc rất khó khăn, lần này nàng nên đi nơi nào?

Thời điểm nữ phục vụ da trắng đang ảo não, vài luật sư nổi danh của Seattle đang dắt tay nhau đi tới khách sạn thế kỷ. Có thể ăn cơm trong nơi này không phú tức quý, đám luật sư hoặc ít hoặc nhiều cũng xuất hiện ở đây. Thời điểm vài tên luật sư đi vào thang máy, trong khách sạn có tiếng đám luận.

Trong khách sạn thế kỷ này có nhiều người nói xì xầm với nhau, vài tên luật sự nổi danh cùng xuất hiện khiến bọn họ nổi tâm hiếu kỳ, thậm chí có người bắt đầu lấy điện thoại ra, liên lạc bạn bè trong giới truyền thông. Cho dù như thế nào thì đám luật sư xuất hiện ở đây chính là tin tức không gì sánh kịp.

Nữ phục vụ da trắng biết rõ đám luật sư này tới đây là do Tần Mục liên hệ, nhưng mà không ngờ rằng luật sư rời đi nửa giờ thì nàng nhận được tin tổng giám đốc thông tri. Tổng giám đốc này không phải người khác, chính là tổng giám đốc lúc trước của nàng, là chủ của khách sạn thế kỷ, Robinson tiên sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.