Thanh Quan

Chương 297: Chương 297: Khởi động, hình thức hấp dẫn. (2)​




Robinson tiên sinh nói rõ cho nàng biết, đề thăng này làm quản lý đại sảnh, phụ trách bồi dưỡng và huấn luyện nhân viên. Hắn nói chậm rãi không mang theo ngữ khí cường điệu nào cả, phải dựa theo sở tay nhân viên theo quy định, cẩn thận bồi dưỡng nhân viên hợp cách.

Nữ phục vụ này phát mộng. Nàng không rõ Tần Mục tại sao phải làm như vậy, dựa theo mạch suy nghĩ của nàng, sau khi nắm quyền, nàng nhất định sẽ bị Tần Mục sa thải, thậm chí còn tìm người ngược đãi nàng không còn hình người, ngược đãi từ tinh thần và thân thể. Nhưng mà những chuyện này không có như suy nghĩ của nàng.

Không đơn giản nàng nghĩ mãi không rõ, ngay cả Anna cũng không hiểu Tần Mục đang chơi trạn chiến gì. Sau đó Tần Mục tỏ vẻ than cận và cáo từ rời đi, Anna nhìn qua lão bản trên ghế, đôi mắt thâm thúy của Tần Mục đang ngồi xem cảnh đêm của Seattle, rốt cục không nhịn được hỏi nghi hoặc của mình.

- Trong nước có câu tục ngữ, gọi là thượng tứ đối hạ tứ, ý tứ chính là muốn con ngựa cao cấp chạy phải cho con ngựa hạ cấp chạy trước.

Tần Mục không có nhìn qua Anna, tiếp tục nhìn qua bên ngoài.

Anna kỳ quái hỏi:

- Vậy thì con ngựa hạ cấp thua rồi, con ngựa có lẽ biết mình đã đạt giới hạn, sẽ rất ủy khuất.

Nàng mở to đôi mắt mê huyễn, kỳ quái nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục gật gật đầu, móc thuốc từ trong ngực ra, khiến Hàn Tuyết Lăng trợn mắt. Hắn cười khổ ném thuốc lá lên bàn, nói:

- Biết rõ con ngựa hạ cấp không thắng, vì sao lãng phí khí lực làm gì?

Ngón tay của Tần Mục gõ nhẹ lên thành ghế, chậm rãi nói ra:

- Trái lại tôi cho con ngựa hạ cấp này cơ hội, cho nàng ta khiêu chiến, nhưng mà chênh lệch quá lớn khiến nàng không dám sinh ra tâm tư, ngược lại sẽ trở thành con ngựa hạ cấp trung thành với tôi, có lẽ có cơ hội trở thành con ngựa thượng đẳng không chừng.

Anna run lên, tâm tư Tần Mục quá sâu, nàng không nghĩ tới một nam nhân mới hai mươi mấy tuổi lại có thể như vậy, cảm thấy Tần Mục bố cục đang nhằm vào người nào đó.

- Tôi không phải người tốt lành gì, cũng không phải là người có thù không báo.

Đột nhiên Tần Mục nói:

- Làm phục vụ cho những người da vàng, da đen mà nàng không thích, còn phải mỉm cười với người ta, hơn nữa còn phải dạy tư tưởng tận tâm phục vụ cho nhân viên khác, nghĩ đến loại tư tưởng và hành vi sẽ chuyển biến thì phi thường thú vị a.

Tần Mục tươi cười như ác ma.

Toàn thân Anna nổi da gà, từ Tần Mục giải thích, nàng thậm chí nghĩ ra được nội tâm của nữ phục vụ kia, mặt mũi mỉm cười với những người da màu nói "Hoan nghênh quang lâm, có thể phục vụ gì cho ngài?", mỗi ngày phải lặp lại động tác này và còn dạy cho nhân viên khác. Đây quả thực càng khiến nội tâm của nàng ta khó chịu, thậm chí còn có thể cải biến suy nghĩ của nàng.

Nhân tâm ah nhân tâm, nếu như quản lý không thể làm được, hoàn toàn có thể từ chức, vấn đề ở chỗ nàng bỏ được sao? Anna lập tức cảm thấy mình phải ném bỏ thái độ hoài nghi về Tần Mục, dùng thái độ đối đãi Ông Văn Hoa với Tần Mục.

Tần Mục không có cảm nhận được biến hóa tâm lý vi diệu của Anna, chỉ chậm rãi đứng lên, sau đó đi tới cửa sổ, nhàn nhạt nói ra:

- Tôi muốn làm chủ khách sạn thế kỷ, vài tên luật sư danh tiếng của Seattle dắt tay nhau xuất hiện, thị trưởng Houston đáng kính của chúng ta chắc chắn sẽ hứng thú đấy. Anna tiểu thư, cô có chuẩn bị trang phục lộng lẫy ngày mai đi dự yến hội hay chưa?

Đêm ở Seattle, ngọn đèn sáng rực và xe cộ như nước.

Ăn ngủ trong khách sạn thế kỷ, cho nên bọn người Tần Mục ở tầng cao nhất.

Sau mười giờ tối Tần Mục điện thoại đường dài cho Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu là nhân vật trung kiên của Tần Mục trong thường ủy, cho dù như thế nào cũng phỉa ổn định tâm tư của Lưu Đại Hữu. Hắn tại Los Angeles làm cái gì cũng nhanh chóng truyền về trong nước, nếu lúc này không kinh doanh tốt một chút, sau khi trở về sẽ có cục diện phiền toái chờ Tần Mục.

Bố trí ván cục lớn ở Seattle như thế này, ánh mắt của Tần Mục không có dừng lại ở thường ủy huyện. Từ khi nói chuyện với Tần lão gia tử một lần, Tần Mục biết rõ độ cao của mình là ở đâu. Lão gia tử đã từng nói qua, lòng có bao nhiêu thì chức vị sẽ bao nhiêu, bỏ qua được mất trước mặt mới có thể nhảy lên tầng cao hơn. Bởi vì mục đích chính thức của Tần Mục cho nên huyện Lan Trữ hình thành một khu thí nghiệm, dùng tri thức kinh tế của hắn hình thành khu vực mạnh mẽ. Nếu không thành công thì Tần Mục cũng không có nắm chắc mười phần, nhưng mà đã làm thì hắn phải bắt đầu từ rễ mà lên.

Lưu Đại Hữu nhận được điện thoại của Tần Mục rất cao hứng, nhưng mà nói chuyện không có nghệ thuật. Tuy hắn không có nói rõ thế nhưng sự kiện Tần Mục ở Los Angeles đã khiến huyện ủy bất mãn, mà Trọng Công bây giờ lại rơi đài. Tần Mục ưa thích Lưu Đại Hữu có tính cách này, nếu như không có người dẫn dắt thì hắn chỉ là cục trưởng cục công an trấn mà thôi, nhưng có Tần Mục ủng hộ và Trương Thúy chỉ điểm, Lưu Đại Hữu đúng là lên chức thật nhanh.

Tần Mục rút điếu thuốc, giọng nói chậm rãi:

- Rất được nha, anh nên quan tâm nhiều tới chuyện chung quanh. Không nên đi quản những chuyện thay đổi người của bọn họ, bây giờ nên quan tâm nơi nào sản xuất máy móc hạng nặng đi.

Lưu Đại Hữu nghe Tần Mục nói rất trịnh trọng, cảm giác được có chuyện gì đó trong lời này. Nhưng mà hắn không hiểu ý của Tần Mục, liền nhận lời làm chuyện này, hắn lại phái nhiều nhân thủ đi làm. Hắn đến huyện Lan Trữ thời gian không dài, nhưng vị trí trưởng cục công an không phải để bày biện, một ít người muốn tiến lên nhưng không có người ủng hộ, thấy hắn là tâm phúc của phó bí thư huyện ủy, tự nhiên sẽ đi tìm hắn câu thông. Lưu Đại Hữu nghe theo Tần Mục dặn dò, hắn hút thuốc uống rượu vừa phải, tiền tài tuyệt đối không đụng vào. Nếu nhận những thứ đó trong tay thì khi cần làm việc lại sợ này sợ nọ.

Lưu Đại Hữu tính tình hào sảng, lại làm từ cơ sở lên, không có việc gì sau khi tan việc thì kéo mấy tên cảnh sát ra ngoài uống rượu. Cho nên đến huyện Lan Trữ thời gian không dài nhưng mà người trong đây lại quen hơn nửa. Tất cả mọi người nói cục trưởng mới không có giá đỡ gì, cũng không giở giọng, nếu hắn cởi áo trên người thì chẳng khác gì đầu gấu bên đường. Nhưng mà đánh giá như vậy với một cán bộ cấp cục chẳng phải là khen ngợi, nhưng mà Bắc Liêu lại là nơi có phong thổ hào sảng, Lưu Đại Hữu trong lúc vô tình đã mở được cái khe nhỏ trong thùng sắt cục công an huyện Lan Trữ, hắn đã thành công kinh doanh ra người của mình.

Bởi vì Lưu Đại Hữu tìm mấy người trẻ tuổi đáng tin cậy, lặng yên dặn dò một phen, cũng lộ ra tin tức sang lễ mừng năm mới sang năm sẽ phái mấy người lên thành phố học tập. Mấy người trẻ tuổi lập tức con mắt tỏa sáng, biết rõ cục trưởng mới cố tình tài bồi bọn họ, vỗ bộ ngực nói chắc chắn sẽ làm tốt. Không nên xem thường những nhân viên bình thường này cam đoan, đó cũng là hứa hẹn không xén bớt cái gì. Lãnh đạo phân phối nhiệm vụ thì csấp dưới giả vờ làm ngơ lừa đảo, loại chuyện này cũng không phải là không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.