Thanh Quan

Chương 1058: Chương 1058: Kiếm chỉ Hoàng Dương. (10)




- Yêu anh ta thì nói toàn bộ với anh ta đi.

Đề Na quan điểm không giống với Tây Môn Nhạn, nói ra một câu kinh người:

- Có lẽ cô nên đưa cái quần lót này cho Tần Mục làm quà sinh nhật đấy.

Tây Môn Nhạn trực tiếp bạo phát, tức giận đi ra ngoài.

Kể từ đó Đề Na làm người dư thừa, Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn một ngày không có nói chuyện, chỉ còn lại Đề Na đơn độc làm cái gì đó. Nhưng mà tiểu nha đầu cũng rất hào hứng, không ngừng nhét đồ ăn vào bụng, cái bụng tròn vo đi lên xe.

Tần Mục cười mắng Đề Na là heo mập, Đề Na không cam lòng nói:

- Hừ hừ, heo cũng có thể sửa video, mang chuyện Nhạn Tử động thủ trước đổi thành bọn họ động thủ trước nhé?

Thời điểm đám giữ trật tự đánh Tây Môn Nhạn, Đề Na đã ngầm đưa kiệt tác của mình cho Tần Mục xem, trong đó Tây Môn Nhạn động thủ trước bị đổi trắng thay đen, biến thành giữ trật tự đô thị động thủ trước. Dấu vết sửa chữa không chê vào đâu được, loại sửa chữa video này với kỳ tài máy tính chẳng là cái gì cả.

Tần Mục hừ một tiếng, khá tốt lần này lái xe là Lưu Đại Hữu, nếu không Tần Mục đã tức giận thật rồi. Lưu Đại Hữu sau đó chạy tới nói với Tần Mục đã báo cáo với trong cục. Chuyện này trong thời gian ngắn đã truyền bá lên internet, tuy năm 97 chưa coi trọng tin tức trên internet nhưng trong video lại thấy rõ cảnh giữ trật tự đô thị động thủ trước. Từ góc chụp nhìn sang thì người có ý chí đã đoán được là thủ bút của Đề Na, rất có thể sẽ tìm Đề Na đòi video này. Giờ phút này hắn nghe được Đề Na nói video là sửa chữa, nhất thời cảm thấy rất kinh ngạc, có chút khiếp sợ nói ra:

- Thứ này cũng có thể sửa chữa?

Trong lòng của hắn nghĩ rằng, nếu thứ này có thể sửa chữa thì đoán chừng có thể đổi trắng thay đen, nếu như vậy thì chuyện quay hình ảnh lại cũng không đáng tin tưởng, về sau độ khó khi phá án sẽ tăng lên rất nhiều.

Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:

- Phóng nhãn toàn bộ thế giới, đoán chừng có thể sửa chữa một đoạn ngắn như vậy cũng chỉ có mấy người, Lưu đại ca, anh có thể yên tâm.

Đề Na vừa nghe nói có người muốn tìm bản video gốc của mình, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. Nàng nhìn ra Lưu Đại Hữu mặc trang phục cảnh sát, nói:

- Muốn toàn bộ hình ảnh thì tìm quân đội Quảng Châu đi, tại đây không có.

Lưu Đại Hữu chép miệng chậc lưỡi, trực tiếp trầm mặc. Người bên cạnh Tần Mục thiên kỳ bách quái, ai biết bối cảnh là cái gì. Hắn không nói lời nào là thông minh, Tần Mục ngay cả chuyện ẩn này cũng cho Lưu Đại Hữu biết rõ, điều này nói rõ đã không xem Lưu Đại Hữu là người ngoài, hơn nữa Lưu Đại Hữu biểu hiện mấy năm qua sớm đã in nhãn hiệu của Tần Mục thật sâu rồi, phản bội cũng không tìm được người dựa vào.

Đề Na truyền video lên mạng internet, cũng thuộc về thủ đoạn của nàng cả, khu Hoàng Dương sẽ không có phản ứng. Tần Mục hiện tại cần xác định chuyện này có thể liên hệ tới cấp nào, nếu như video này biến thành con bài mạnh mẽ, thần kinh của ai cũng không chịu được. Không nói trước chuyện này có truyền đi hay không, chỉ riêng trong nội bộ thì Ngôn Thừa Binh cũng phải thừa nhận áp lực không nhỏ. Hắn nói chuyện với Phương Tù, cho Phương Chấn Bang thông khí, bao Phương Chấn Bang động càng muộn càng tốt, Phương Chấn Bang tất nhiên sẽ ở sau lưng nắm chuyện này. Như vậy, Quốc Thụy Tường có thể xuất động cái gì đây?

Toàn bộ bố cục đã bày ra đầy đủ rồi, mỗi một bước đều phải cẩn thận từng tí. Lúc này đây Tần Mục bày trận quá lớn, mục tiêu cuối cùng là Kế Đỉnh Thịnh, nếu như Quốc Thụy Tường thật sự vạch mặt chọi cứng với Phương Chấn Bang, Tần Mục thật sự không biết hươu chết về tay ai.

Lưu Đại Hữu chở đám người Tần ục về nhà, cũng không có xuống xe, chỉ thấy Tần Mục đóng cửa xe thì nói Phổ Thượng có chút bất ổn, sau đó lái xe rời đi.

Tần Mục nhíu mày, thiếu Tần Mục áp chế, Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu hai nữ này vốn đã kém cỏi, mặc dù Phương Thiên Nhu là con gái của Phương Chấn Bang, nếu như tổ chức nhét người vào trong Phổ Thượng, một ít vị trí không quan trọng còn được, huống hồ trên quan trường người ta hay lắc lư, nhất là nhân viên cơ sở, nếu như bị Phương Chấn Bang cho rằng là nhân vật phản bội Phương Thiên Nhu, vậy trong Phổ Thượng phát triển sinh ra âm thanh không hài hòa.

Hiện tại chủ yếu chính là sắc mặt khu Hoàng Dương, người ta không thể không kiêng kỵ sắc mặt nơi này.

Nếu như động thì Tần Mục cùng Ngôn Thừa Binh sẽ có một người phải đi xuống. Kể từ đó thế cục này tuy Tần Mục vẫn chưa chuẩn bị đủ, nhưng mà trong tay cầm thẻ đánh bạc lớn, cho nên hắn cũng không lo lắng, Ngôn Thừa Binh tương lai sẽ phải bốn phía thụ địch, hiện tại hắn cần lo lắng duy nhất là Ngôn Thừa Binh liều đến cá chết lưới rách.

Cho nên trời tối ngày mai Lục Viễn dẫn tới gặp mặt chính là một chút thao tác.

Mọi người trở về nhà, Đề Na líu ríu nói không ngừng. Sắc mặt của Tần Mục âm trầm xuống, hừ một tiếng không nói thêm gì nữa, phối hợp đi vào phòng ngủ.

Đề Na rất ít khi thấy biểu lộ của Tần Mục như vậy, hơn nữa hừ lạnh này là nhắm vào nàng. Tiểu cô nương này trong mắt đầy nước mắt, bất lực nhìn qua Tây Môn Nhạn.

Tây Môn Nhạn khuyên giải nói:

- Tần cục trưởng không phải người hay nói đùa, bằng không anh ta sẽ không giận như vậy. Đừng nhìn anh ta bình thường nói chuyện khôi hài, thái độ hòa ái, nhưng nếu trở mặt thì rất dọa người.

Đề Na không biết trở mặt là cái gì, vội vàng hỏi thăm. Lúc này Tây Môn Nhạn giải thích thì nàng nước mắt lưng tròng, nói:

- Có phải em bị anh ta đuổi đi không? Sao có thể như vậy, anh ta không chịu trách nhiệm với em.

Tây Môn Nhạn lúc này giật giật cái miệng nhỏ nhắn, duỗi ra ngón trỏ chỉa chỉa Tần Mục, lại chỉa chỉa Đề Na, trong miệng nói hàm hồ:

- Các người...

Đề Na lập tức vô cùng xấu hổ, vội vàng giải thích. Tây Môn Nhạn bị Tần Mục nhìn tháy chuyện bí ẩn nhất, ngược lại có chút buông lỏng, cũng học Tần Mục trở mặt với Đề Na, thở dài nói ra:

- Ai, em biết không, Tần cục trưởng rất nghiêm khắc, chúng tôi từng có một lần náo không thoải mái, anh ta ném chị đi nơi xa đấy.

Tây Môn Nhạn nói lời này cũng có ý gài bẫy tiểu nha đầu, nếu không phải nàng đùa dai, Tần Mục làm sao nhìn thấy chuyện ẩn của nàng? Nói xong câu đó sắc mặt của nàng đỏ lên.

Đề Na cũng không có phát hiện Tây Môn Nhạn biểu hiện đặc thù, mà là sầu khổ kiếm nói ra:

- Chị là người tốt, Tần Mục cũng là người tốt, ở cùng với hai người em rất hào hứng, không muốn bị đuổi đi.

Nàng đáng thương nhìn qua Tây Môn Nhạn, hỏi:

- Có phương pháp gì có thể khiến anh ta không đuổi em đi không?

- Vậy em xin lỗi anh ta đi!

Tây Môn Nhạn thần bí nói ra.

Tiểu nha đầu đứng ở cửa ra vào nhà Tần Mục suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vội vã chạy vào trong phòng của mình, lấy laptop ra và gõ cửa phòng Tần Mục.

- Này, mau mở cửa, em cho anh xem thứ tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.