Thanh Quan

Chương 1057: Chương 1057: Kiếm chỉ Hoàng Dương. (9)




Tần Mục cười rộ lên, Trang Nam này nói chuyện đúng là dễ nghe, hắn thoáng khách sáo vài câu, nói ra:

- Trang cục trưởng ah, hỏi anh công việc, tôi bị mất xe nên báo án ở đâu đây?

Trang Nam không có trả lời Tần Mục, hắn khẩn trương hỏi:

- Tần cục trưởng, xe ngài bị mất sao?

Tần Mục bất đắc dĩ thở dài, nói ra:

- Vừa xuống xe một chút và cũng không khóa, cứ như vậy không có.

Trang Nam thật vất vả tìm được cơ hội nịnh bợ Tần Mục, nội tâm của hắn vui mừng như nở hoa. Hắn không có nhiều dựa vào, Tần Mục xem như người dẫn đường cho hắn, cho dù Tần Mục hiện tại đã không thuộc lãnh đạo trực tiếp của hắn nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu năng lực của Tần Mục. Hắn như lâm đại địch nói ra:

- Thật đúng là không có việc gì làm mà, ngay cả xe Tần cục trưởng cũng dám động? Ngài yên tâm, buổi tối hôm nay dù bất cứ giá nào tôi cũng mang xe về cho ngài.

Lời này mang theo hương vị tâng bốc, nhưng mà cũng biểu hiện ra Trang Nam cũng không có quên tình cũ. Tần Mục cười ha hả, nói ra:

- Không có việc gì không có việc gì, phiền toái Trang cục trưởng?

Hắn dùng giọng điệu nghi vấn nói vài câu khẳng định, cũng là cảm tạ Trang Nam.

Trang Nam dù không có nghe ra hương vị trong lời của Tần Mục, trực giác cho rằng hắn có cơ hội kéo gần quan hệ với Tần Mục, luôn miệng nói:

- Ngài yên tâm, ngài yên tâm.

Tần Mục vui vẻ cúp điện thoại, nói với tài xế.

- Đi Hải Lam mỹ thực thành, tới giao lộ thì ngừng.

Hải Lam mỹ thực thành là chiêu bài của khu Hoàng Dương, cũng là nơi tụ tập các loại quà vặt. Đám người Tần Mục tới đầu phố thì xuống xe, Đề Na vẻ mặt say đắm và thở sâu, tán thán nói:

- Đồ ăn ở đây thật ngon, em thèm chảy nước miếng rồi.

Tần Mục cười khổ nói:

- Trách không được đêm qua và buổi sáng em không ăn cái gì, thì ra là giữ bụng tới đây tiêu phí.

- Bingo!

Đề Na vung tay vui vẻ đi lên đầu.

Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn đi song song nhau, đi theo sau Đề Na. Tần Mục phát hiện Tây Môn Nhạn cúi đầu thì kỳ quái hỏi thăm.

Tây Môn Nhạn cắn cắn bờ môi, đầu rủ xuống thấp hơn, làm cho Tần Mục không rõ cái gì. Trong lòng của hắn đầy nghi vấn, lại quan sát khởi Tây Môn Nhạn, lại phát hiện nàng đi thật chậm.

Chuyện này phong phù hợp phong cách của Tây Môn Nhạn, Tần Mục có chút quan tâm hỏi thăm lần nữa:

- Như thế nào, có phải vừa động thủ nên bị thương ở đâu không, nếu không tôi đưa cô về nghỉ ngơi a.

Tây Môn Nhạn sắc mặt càng đỏ, xấu hổ không nói lời nào, càng đi càng chậm. Tần Mục vẫn nhìn thấy tư thái của Tây Môn Nhạn, bây giờ không có nhìn thấu cái gì.

- Chúng ta ăn cay đi.

Đề Na nhìn qua quán bún thập cẩm cay ở bên đường, hào hứng bừng bừng nói ra.

- Các người ăn đi, tôi không ăn.

Tây Môn Nhạn trực tiếp cự tuyệt, con mắt vụng trộm nhìn qua hai bên..

Vừa rồi đánh nhau còn không thấy thế nào, tại sao bây giờ biểu hiện như con thỏ nhút nhát thế? Tần Mục cười tủm tỉm nhìn Đề Na nói ra:

- Tôi đi gọi điện thoại, các người chớ đi quá xa.

Nói xong Tần Mục đi qua một góc ở xa xa, vừa đi vừa cầm điện thoại ra. Sau khi đi tới ngã rẽ thì nhét điện thoại vào quan sát Đề Na cùng Tây Môn Nhạn.

Hai người thấp giọng nói chuyện cái gì đó, Tần Mục nhìn thấy hai người không đi tới sạp hàng quán bún cay, lại đi tới tiệm quần áo. Hải Lam mỹ thực thành cũng không chỉ có bán quà vặt, có một phần ba là quán bán lẻ, địa phương này sinh ý gì cũng có.

Tần Mục có chút kỳ quái, muốn mua quần áo thì mua quần áo, vì sao không có nói rõ, cho dù có mua cũng không có gì lớn cả, hắn một nam nhân không có xấu hổ thì thôi, các nàng xấu hổ cái gì?

Mang theo nghi hoặc như vậy, Tần Mục chậm rãi đi tới tiệm quần áo, đẩy cửa đi vào.

Tần Mục từ khi đi tới thế giới này còn chưa bao giờ đụng phải chuyện xấu hổ như thế này. Hắn nhìn thấy Đề Na một người đứng ở cửa tiệm đứng ngồi không yên, liền đi đi lên hỏi thăm Đề Na có cái gì không. Đề Na lvẻ mặt không vui kéo hắn đi qua, phi thường khổ sở nói ra:

- Hình như Nhạn Tử bị bọn kia đả thương, nói bụng không thoải mái, đang ở trong khu thay đồ nghỉ ngơi.

Lỗ thủng rất lớn, tư duy của Tần Mục đang nói với mình, Đề Na nói như vậy có lỗ thủng rất lớn. Nhưng mà Tây Môn Nhạn vừa rồi động thủ với đám người kia xác thực bị trúng đòn nặng, nhưng mà đây là do Tần Mục ngầm đồng ý, cho nên Tần Mục rất băn khoăn. Được Đề Na dẫn dắt, Tần Mục đi vào phòng nhỏ thay đồ, đặt lỗ tai dán vào ván cửa.

Ván cửa rất mỏng, lại ngầm nghe trộm chuyện bên trong. Tần Mục quay đầu lại nghiêm khắc nói với Đề Na:

- Vì sao không có nói sớm cho tôi biết, chúng ta bây giờ mang cô ấy đi bệnh viện.

Nói xong câu đó, hắn cũng không để ý cảm thụ của Đề Na, thò tay gõ cửa.

Qua cả buổi Tây Môn Nhạn sắc mặt hồng hồng đi ra, Tần Mục nhìn thấy nàng đã đổi quần mới. Hắn sốt ruột nói:

- Bị thương sao còn đi tới đây thay đồ, nhanh đi tới bệnh viện.

Nói xong thò tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của Tây Môn Nhạn. Tay của Tây Môn Nhạn hơi lạnh, cũng khiến Tần Mục chắc chắc Tây Môn Nhạn bị thương rất nghiêm trọng, trong lòng của hắn bắt đầu so đo nên trừng trị đám giữ trật tự đô thj thế nào.

- Anh làm cái gì vậy?

Tây Môn Nhạn bối rối bỏ qua tay của Tần Mục, sắc mặt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn qua Đề Na đang cười buồn bực không nói chuyện, mà Tần Mục cũng hiểu được Tây Môn Nhạn động tác bối rối, nhưng mà nghe được Đề Na hắc cười hắc hắc thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào Đề Na.

Bàn tay nhỏ của Đề Na vung loạn, lập tức giải thích hành vi của mình:

- Nếu như mấy ngày nay đã sớm tới, sao còn đánh nhau để hậu quả như vậy?

Tần Mục nhất thời im lặng, Đề Na đang gài bẫy hắn và Tây Môn Nhạn ah. Được rồi, nếu như nói kinh nguyệt của nữ nhân đã tới thì cũng xem như bị thương đi, hắn đành lựa chọn thừa nhận. Trách không được Tây Môn Nhạn sắc mặt đỏ như vậy, thì ra là... Tần Mục cũng không biết mình nghĩ như thế nào, rõ ràng vô ý thức quay đầu nhìn vào phòng nhỏ thay quần áo, Tây Môn Nhạn thay nội y còn ẩn ẩn vết đỏ.

- Nhìn cái gì vậy, cái gì đẹp mắt chứ!

Sắc mặt Tây Môn Nhạn đỏ còn hơn cả quả táo, hận không thể cắn Tần Mục một ngụm. Đề Na là người ngoại quốc, ở phương diện này ý thức rất kém cỏi, nhưng Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn lại không như vậy, câu này vừa ra khỏi miệng thì sắc mặt hai người cũng đỏ lên.

Tần Mục cố gắng ho khan một tiếng, lại nhìn qua chung quanh, thấy có người chú ý tới bên này, thò tay bún vào mặt của Đề Na, xụ mặt khiển trách:

- Đứa nhỏ tinh nghịch.

Nói xong câu đó Tần Mục vội vàng đi ra ngoài, bước chân của hắn vội vàng.

- Em đấy, sao em nói chuyện này cho anh ta biết?

Tây Môn Nhạn sắc mặt cũng không tốt, trong mắt nữ nhân Trung Quốc thì loại chuyện này rất "Bẩn", huống chi tâm tư của nàng đã đọng lên người của Tần Mục, tự nhiên phải biểu hiện mặt ưu tú của mình ra, nhưng mà loại chuyện này rất xấu hổ a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.