Thanh Quan

Chương 264: Chương 264: Kiếm của Tần Mục. (1)​




Biết rõ người biết điện thoại trên đầu giường của mình không nhiều, Hà Tinh cầm điện thoại lên, vuốt tóc chưa khô, ôn nhu nói:

- Cho hỏi là ai gọi vậy!

Người bên kia giống như bị giọng nói ôn nhu của Hà Tinh làm ngốc trệ một chút, theo sau đó là một giọng nói mềm mại mang theo cẩn thận:

- Hà phóng viên đúng không?

Ba chữ Hà phóng viên vừa mới nói ra, thần kinh phong viên nhạy cảm của Hà Tinh lập tức kéo căng, mỗi lần nàng nghe ba chữ này thì trực giác biết được có tin tức gì đó.

Quả nhiên nữ nhân kia dừng một chút, nhỏ giọng nói ra:

- Hà phóng viên, tôi có tin tức muốn báo cho truyền thông, hiện tại có một nữ nhân trong bệnh viện tâm thần của thành phố, tinh thần của cô ta không có vấn đề gì cả, nhưng bởi vì tránh né người ta hãm hại cho nên trốn trong bệnh viện tâm thần.

- Cô chờ chút, cô chờ một chút.

Tế bào thần kinh của Hà Tinh đã động rồi, nàng dùng đầu vai kẹp lấy điện thoại, vội vàng kéo tủ ở đầu giường ra, từ bên trong lấy ra cuốn sổ ghi chép các tin tức, nhanh chóng xé một tờ, nói trong điện thoại:

- Nhanh, mau báo cho tôi tên và tin tức của cô ta.

- Cô ta tên là Lưu Đông Muội!

Đối phương chỉ nói ra ba chữ này, trong điện thoại truyền ra âm thanh tút tút. Hà Tinh gọi vài tiếng trong điện thoại, chỉ có âm thanh ục ục nhắc nhở nàng đối phương đã chặt đứt liên hệ.

Hà Tinh nhảy xuống giường, nàng đi đi lại lại chung quanh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ là ai có thể biết điện thoại của nàng, cũng báo tin tức cho mình.

Điện thoại tư nhân, buổi tối, Lưu Đông Muội, bệnh viện tâm thần, người bệnh tâm thần? Người bệnh tâm thần! Trong đầu Hà Tinh nhớ tới ngày đó một người phụ nữ kêu oan với Tần Mục khi hắn thị sát trường tiểu học Vân Hải Hương ở huyện Lan Trữ, thân ảnh này trùng hợp lại, Tần Mục quay người nhìn qua phía mình lại giả câm giả điếc, Hà Tinh đã từng xoắn xuýt mấy tháng, đến bây giờ nàng cuối cùng mới hiểu được, từ ngày ở Vân Hải Hương Tần Mục đã bắt đầu bố trí rồi, một bố trí cực lớn ngay cả Tần Mục cũng không cách nào nắm giữ hoàn toàn

Cản đường kêu oan, phàm là có một chút biện pháp cũng không tuyệt tình như vậy, trừ phi... Hà Tinh kìm lòng không được khẽ run rẩy, toàn thân huyết dịch sôi trào, nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nàng nhanh chóng chạy vào trong phòng khách, ngồi trong phòng khách lấy điện thoại gọi tới đài.

- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô đừng nháo được không!

Đài trưởng đài truyền hình nghe được Hà Tinh muốn phỏng vấn bệnh viện tâm thần, đã bắt đầu đau đầu. Với tư cách người ủng hộ chuyên mục vạch trần dối trá, hắn thừa nhận áp lực lớn từ các nơi, hết lần này tới lần khác Hà Tinh ở kinh thành có chút nội tình, hắn lại không dám đắc tội được, kẹp trong tầng quan hệ này rất khó chịu. Khá tốt mấy ngày nay Hà Tinh giống như đổi tính, chuyên môn đưa tin chủ đề chính diện, nội tâm của hắn giảm bớt một chút áp lực. Lúc này nghe Hà Tinh nói muốn đi vào bệnh viện tâm thần thành phố phỏng vấn, đầu óc của nàng tốt sao?

- Đài trưởng, tôi cảm thấy được đây là thành thị kinh tế phát đạt, chúng ta cũng không thể chỉ đưa ánh mắt tới việc cải tạo thành phố, phương diện nhân dân giàu có được, còn phải đưa chủ đề kiến thiết văn minh của thành phố Đằng Long ra ngoài, giúp cho người dân biết được sinh hoạt đơn thuần của bọn họ cũng chẳng tốt, cho bọn họ gặp được đủ loại chuyện trong sinh hoạt, chính phủ cũng cân nhắc chu toàn cho bọn họ.

Hà Tinh làm sao nói dụng ý chân thật của mình ra được cơ chứ, nàng đổi góc độ. Chúng ta có thể cho rằng trải qua hơn một năm, lúc tiểu cô nương thuần khiết lúc trước đã biến thành nhân tinh rồi.

Con mắt đài trưởng sáng ngời, Hà Tinh nói câu này chẳng khác gì cách nói trong lòng của hắn. Nếu như lần này phỏng vấn sinh hoạt được yêu mến, như vậy hắn tự nhiên sẽ được lãnh đạo ưu ái, độ cao chính trị chắc chắn sẽ tăng lên một bước, thậm chí có khả năng tiến vào cục văn hóa đảm nhiệm chức vụ gì đó.

Trong lòng của hắn có so đo, giả bộ như suy nghĩ nói một tiếng:

- Lời của cô nói có chút đạo lý. Như vậy đi, lúc cô đồng thời phỏng vấn phải nhớ kỹ không gây phiền cho tôi.

Hà Tinh bật cười, hắn làm sao không nghe ra được tâm linh già nua của đài trưởng kích động chứ, chỉ nghe Hà Tinh dùng khẩu khí thương lượng nói:

- Đài trưởng, lần này tôi sẽ tới hiện trường trực tiếp, không biết ngài có đồng ý hay không?

- Hiện trường trực tiếp?

Đài trưởng nhíu mày, nghi hoặc nói ra:

- Hà Tinh, tiểu nha đầu cô không phải đánh chủ ý quỷ quái gì đó chứ, hiện trường trực tiếp hơi có chút sai lầm thì tôi và cô không gánh nổi đâu.

- Ơ, đài trưởng, ngài nói gì thế, bác sĩ tâm thần không phải bệnh nhân tâm thần nha, chúng ta chuyên môn phỏng vấn bọn họ đấy.

Hà Tinh nói lời son sắt, giọng nói vũ mị.

Đài trưởng có chút nóng mặt sờ sờ cái trán, suy tính trong bệnh viện tâm thần cũng không có quá nhiều chuyện, liền tạm thời phân phối nhân viên tạm thời cho Hà Tinh sử dụng. Hà Tinh ôn nhu nói cám ơn, nhắm trúng đài trưởng cười thâm ý, trùng hợp vợ đài trưởng từ phỏng tắm đi ra ngoài, dùng khăn tắm lau mặt, nổi giận mắng:

- Lão già kia, lại đang câu dẫn tiểu cô nương trong đài nào đó đúng không?

Sau khi cúp điện thoại xong, Hà Tinh lại cân nhắc một chút, nhớ lại xem mình có quan hệ gì với các bác sĩ bệnh viện tâm thần hay không, từ trong tủ lấy ra mấy tấm danh thiếp, điện thoại giống như không cần tiền vậy.

Sau khi Tần Mục về nhà thì trời đã khuya, Cừu Tiểu Thiền chống mắt buồn ngủ, dựa vào sa ***. Hai chân dài đang rủ xuống, tóc dài phủ lên ghế sô pha, dưới ánh đèn khiến ngươi ta không nhịn được muốn vuốt ve.

Nghe được cửa phòng mở ra, Cừu Tiểu Thiền nỗ lực mở to con mắt vũ mị ra, mang theo ũ rủ nồng đậm, giọng nói khàn khàn mang theo lo lắng hỏi:

- Tần bí thư, anh đã trở về. Tiểu Bằng, Tiểu Bằng thế nào rồi?

Tần Mục thở dài, đi dép lên vào phòng, đi vào trong phòng lấy hai chén trà, sau đó lấy bình trà trên bàn rót cho Cừu Tiểu Thiền một ly, sau đó rót cho mình một ly.

Sau đó Tần Mục mới dùng ngữ khí không kích thích nói ra, nhưng Cừu Tiểu Thiền đã ngây ngốc, hai mắt mang theo chết lặng, sững sờ nhìn qua Tần Mục, hỏi:

- Tần Mục, Tiểu Bằng đã xảy ra chuyện gì đó, đúng hay không?

- Đúng, cô phải tin tưởng Tiểu Bằng, tôi cũng tin tưởng Tiểu Bằng.

Tần Mục đặt ly tràn lên bàn và nhìn Cừu Tiểu Thiền, lẳng lặng nói ra:

- Nhưng mà dựa vào tôi và cô tin tưởng thì không đủ, chúng ta cần tất cả mọi ngươi tin tưởng Tiểu Bằng.

Nói xong Tần Mục đứng lên, muốn cầm thuốc hút, nhưng không ngờ Cừu Tiểu Thiền đột nhiên hét lên một tiếng. Tần Mục run rẩy, vội vàng xoay người nhìn qua phía Cừu Tiểu Thiền, lại cảm giác u hương xông vào trong mũi, một bóng đen lao vào ngực của hắn..

Cừu Tiểu Thiền lúc này dùng nắm đấm đánh vào ngực Tần Mục, vừa đánh vừa khóc:

- Đều tại anh, đều tại anh, nếu không phải anh bảo Tiểu Bằng làm lái xe cho anh, nó đâu có liên tiếp bị đánh, cũng sẽ không bị người ta oan uổng! Đều tại anh cả, đều tại anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.