Đở lấy thân thể đơn bạc của Cừu Tiểu Thiền, thân thể mềm mại nằm trong lòng Tần Mục, ngược lại bởi vì Cừu Tiểu Thiền có xu thế đổ vào ngực của hắn cho nên Tần Mục tỉnh táo lại. Hắn vịn Cừu Tiểu Thiền ngồi lên ghế, liền vào phòng thay quần áo, nhìn Cừu Tiểu Thiền nói ra:
- Tôi đi bệnh viện xem, cô đừng đi.
Có Tần Mục nói những lời này, Cừu Tiểu Thiền cảm thấy mình không có chỗ dựa lại có người chống lên, lắc đầu, muốn đi cùng Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu, mang điện thoại di động nhét vào trong tay Cừu Tiểu Thiền, thấp giọng dặn dò vài câu, lại lưu Cừu Tiểu Thiền trong phòng, bản thân mình đi vào bệnh viện huyện.
Cừu Tiểu Bằng xem như không may, đi cùng Tần Mục vào huyện Lan Trữ không tới nửa năm, lần lượt bị đánh hai lần. Nếu như nói lần đầu tư còn trong ý tứ của Tần Mục, lần thứ hai chính là tai bay vạ gió. Trên đường hắn lái xe đi tới, trong một góc nhìn thấy hai chiếc xe đụng đầu vào nhau, bốn năm người đang lớn tiếng cái lộn ở đó.
Cừu Tiểu Bằng đi theo Tần Mục một thời gian ngắn, tư tưởng cũng có nhận thức, tranh chấp quần chúng có khó khăn, chỉ cần là mình có thể lực đầy đủ thì phải xuất đầu hỗ trợ. Cho nên hắn tấp xe vào ven đường, muốn xuống xe đi khuyên nhủ mọi người. Ai nghĩ tới hắn vừa tới gần, đám người cãi lộn lấy gậy gọc sau lưng ra, không phân tốt xấu liền đánh ngất Cừu Tiểu Bằng.
Cừu Tiểu Bằng được người qua đường hảo tâm gọi điện thoại đưa vào bệnh viện, trải qua kiểm tra thì chân trái đã gãy, khá tốt không phải nát xương, xương sườn cũng gãy ba cây. Tần Mục nghe Cừu Tiểu Bằng thần trí đã thanh tỉnh kể lại chuyện hắn trải qua, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.
- Tần ca, bọn chúng nhất định là nhắm vào chúng ta!
Nhìn thấy chung quanh không có người, Cừu Tiểu Bằng áp thấp giọng nói ra.
Tần Mục gật gật đầu, nói ra:
- Anh cứ an tâm dưỡng bệnh, tôi khẳng định sẽ cho anh thỏa mãn!
Bờ môi của Cừu Tiểu Bằng động động, lại xác nhận trước mắt không người, lại nói cho Tần Mục một tin tức. Cừu Tiểu Bằng trên đường đi tới bệnh viện còn thanh tỉnh, thời điểm được người ta mang vào bệnh viện còn thấy trong đại sảnh có hai cảnh sát. Mà vừa mới xử lý vết thương xong, hai tên cảnh sát liền tới hỏi hắn chuyện bị đánh.
- Ca, anh nói xem làm thế nào chúng sớm biết em bị đánh cơ chứ?
Cừu Tiểu Bằng hai mắt nhìn qua Tần Mục.
Trong lòng Tần Mục hiện ra hào quang, nhưng không có đi khẳng định Cừu Tiểu Bằng, mà là an ủi:
- Huyện Lan Trữ lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chút chuyện xayra, hẳn đây là trùng hợp.
Cừu Tiểu Bằng bị đánh, đương nhiên không chịu tiếp nhận lời này của Tần Mục rồi, hắn cũng đoán không ra tâm tư của Tần Mục, tiếp tục nói:
- Tần ca, em thấy không giống, bọn họ câu đầu tiên hỏi em chính là nhìn rõ ràng người nào đánh hay không? Bọn chúng làm sao biết em bị đánh mà không phải xảy ra tai nạn xe cộ?
Trên mặt Tần Mục tươi cười tự giễu, chuyện rõ ràng như vậy mà Cừu Tiểu Bằng là đồ ngốc cũng nhìn ra được. Hai tên cảnh sát này được cố ý an bài ở đây xem xét chuyện, cho dù Cừu Tiểu Bằng nói không có nhìn rõ ràng, chỉ sợ cũng không ghi vào là không rõ ràng.
Tần Mục vỗ vỗ vai Cừu Tiểu Bằng, nhỏ giọng nói ra:
- An tâm dưỡng bệnh, hết thảy có tôi. Những người kia anh có nhìn rõ ràng hay không?
Cừu Tiểu Bằng gật gật đầu nói ra:
- Em lăn lộn trên đường, có câu tục ngữ nhận thức rất chuẩn, năm sau dễ xoay người. Đôi mắt của em có nhìn qua, mặt của năm tên gia hỏa đó em đều thấy rõ, chỉ cần xuất hiện trước mặt của em, em nhất định nhận ra chúng.
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Rất tốt, ngày mai tôi sẽ đi vào thành phố, anh ở đây nghỉ ngơi thật tốt đi.
Cừu Tiểu Bằng gật gật đầu, có chút bận tâm nói ra:
- Tần ca, anh cẩn thận một chút, bọn chúng ra tay quá ác!
Tần Mục gật gật đầu, trong nội tâm càng tự định giá. Bọn chúng ra tay với Cừu Tiểu Bằng, chính là cảnh cáo Tần Mục, nếu như trực tiếp đối phó Tần Mục thì chắc chắn phải đối mặt với thế lực sau lưng Tần Mục rồi. Binh đối tốt, soái đối tướng, mã đấu mã, tục ngữ nói đánh nhỏ già ra mặt, nếu nhỏ không bị đánh, già cũng không thể bày cái giá đỡ của mình được.
Tần Mục đứng dậy muốn đi, cửa bị người ta mở ra, bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật huyện Lan Trữ Nhạc Tử Minh mang theo hai cảnh sát đi vào. Nhìn thấy Tần Mục, Nhạc Tử Minh thò tay bắt tay Tần Mục, nhìn qua hai tên cảnh sát hạ lệnh. Một tên trong đó đi lên vài bước, đưa ra lệnh bắt, nhìn qua Cừu Tiểu Bằng nói ra:
- Cừu Tiểu Bằng, hiện tại có người hoài nghi anh lợi dụng thân phận, một mình tiến hành buôn bán thuốc phiện lớn, thỉnh trợ giúp chúng tôi điều tra.
Lệnh bắt đã có thì trên cơ bản chứng cớ đã rõ ràng rồi, con mắt Tần Mục híp lại, chậm rãi nói ra:
- Tiểu Bằng hiện tại đang bị trọng thương, tôi sẽ nói huyện ủy chiếu cố, thiết lập phòng săn sóc đặc biệt trong phòng thẩm vấn.
Nói xong hắn dùng ánh mắt an ủi nhìn qua Cừu Tiểu Bằng đang cố gắng giãy dụa.
Bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật Nhạc Tử Minh trong mắt hiện ra một tia hoang mang, với lệnh bắt này hắn không hiểu thấu. Bằng thân phận bí thư ủy ban thanh tra kỷ luật của hắn, tự mình mang người đến bắt người, bản thân lệnh bắt này có vấn đề. Nghe Tần Mục thâm trầm nói một câu không sợ hãi, trong lòng Nhạc Tử Minh nghi hoặc quá lớn, hắn càng nghĩ càng không hiểu được. Nhưng mà chỉ thị bắt chính là do bí thư huyện ủy Chu Vân Bân ra lệnh, hắn hai ngày này cũng nghe một chút tiếng gió, nói lái xe của Tần Mục đã từng vào cục công an, cũng không biết là thật là giả.
Thiết lập săn sóc đặc biệt trong phòng thẩm vấn, Tần Mục và Nhạc Tử Minh lui ra ngoài. Từ giờ khắc này gian phòng này chính là phòng thẩm vấn đặc biệt, Cừu Tiểu Bằng đã bị cài cái mũ tội phạm.
- Nhạc bí thư, phiền toái anh rồi!
Đi tới lối ra bệnh viện, Tần Mục cầm thật chặt tay Nhạc Tử Minh. Từ cảm giác ấm áp trong tay Tần Mục truyền ra một tia run run, Nhạc Tử Minh giống như cảm nhận được Tần Mục tức giận cùng kích động, liền an ủi nói ra:
- Tần phó bí thư, chuyện này ủy ban ban thanh tra kỷ luật nhất định sẽ theo vào, sẽ không bỏ qua một người xấu, cũng không oan uổng người tốt.
Tần Mục gật gật đầu, sau đó tăng thêm chút lực đạo, cảm kích nói ra:
- Cảm ơn, cám ơn.
Sau khi chia tay, Tần Mục liếc mắt nhìn qua bầu trời đêm, mặc dù có đèn nê ông lập loè, sao trên trời có chút không rõ ràng, nhưng mà sao Bắc Cực ở phía bắc cực sáng, lại có luồn sáng lạnh lão truyền ra, xuyên qua tâng tầng mây chiếu sáng ngời, hòa lẫn với ánh mắt của Tần Mục.
- Gia gia, xem ra đây là thời gian mở cái nắp này ra rồi.
Tần Mục thì thào tự nói.
Một đêm này nhất định không phải đêm bình tĩnh, mà là một hồi dẫn nổ. Người sắp đặt kiêm người chủ trì đài vạch trần sự thật Hà Tinh vừa mới tắm rửa xong, mở ti vi chuyển tới đài thành phố, nhìn diện mạo của mình đang giảng thuật diện mạo cải cách của thành phố Đằng Long, thời điểm nụ cười nở trên khóe môi, điện thoại cố định đặt trên đầu giường vang lên.