Giữa trưa Cừu Tiểu Thiền về nhà thay quần áo, một thân quần áo phụ nữ kiểu cũ, đồ màu xanh lục như thời điểm đại nhảy vọt, đứng trong phòng Tần Mục khiến Tần Mục có chút buồn cười, khiến thiếu nữ đẹp như Cừu Tiểu Thiền mặc quần áo như thế, lập tức khiến nàng xuống sắc bảy phần. Hết lần này tới lần khác Cừu Tiểu Thiền còn thắt bím quay chèo, lập tức khiến Tần Mục buồn cười càng khoa trương hơn.
Cừu Tiểu Thiền lập tức không thuận theo, lập tức véo cánh tay Tần Mục một cái, mười phần làm nũng giận dỗi, lập tức khiến Tần Mục sững sờ một chút. Cừu Tiểu Thiền cảm giác hành vi của mình quá đường đột, trên mặt nóng như lửa đốt, đỏ bừng lên, vội vã chạy vào buồng vệ sinh nhà Tần Mục.
Tần Mục vừa định gọi nàng, Cừu Tiểu Thiền đã đóng cửa lại, Tần Mục đành phải vẻ mặt đau khổ, ngồi trên ghế sa *** hút thuốc. Chỉ chốc lát sau Cừu Tiểu Thiền thét chói tai chạy ra, chỉ vào Tần Mục run rẩy nói ra:
- Tần bí thư, anh, anh như thế nào...
Tần Mục nhún nhún vai, vừa rồi hắn tắm rửa, thay nội y còn trong đó, Cừu Tiểu Thiền tất nhiên là nhìn thấy, lúc này mới la hoảng lên.
Nhìn thấy Tần Mục vẻ mặt cười khổ, Cừu Tiểu Thiền phát hiện mình quá tải rồi, thế nhưng mà nàng bây giờ còn là hoa cúc khuê nữ, đâu gặp nội y nam nhân là gì, cho dù nhìn thấy trong cửa hàng, cũng đỏ mặt cúi đầu rời khỏi. Nữ nhân thập niên 90 vô cùng khờ và đáng yêu.
- Đi thôi.
Tần Mục cầm túi sách, phình, bên trong là ba vạn đồng, lúc này hắn không phải đi đút lót, nhưng là mời bí thư thị ủy ăn bữa cơm, tiêu dùng phải là hắn thanh lý. Có thể cầm tiền của mẹ, Tần Mục trong vấn đề tiền tài không lo trước lo sau, cũng không cần sợ vì chuyện này mà xuống ngựa.
Cừu Tiểu Bằng cũng biết khống chế, lần này Tần Mục tự mình lái xe. Dù sao đến thành phố đi quanh quẩn không xe thì không tốt, mướn xe chỉ sợ người có ý chí bắt bẻ.
Trên đường đi, hai người không nói bao nhiêu lời, Cừu Tiểu Thiền còn đắm chìm trong chuyện ở buồng vệ sinh, thuận tay cầm đồ lót của Tần Mục mà gương mặt xấu hổ, Tần Mục nghĩ làm thế nào bây giờ, xe đã chạy vào thành phố, Cừu Tiểu Thiền mới tận lực áp chế tâm tình, hỏi:
- Tần Mục, chúng ta đi nơi nào!
Tần Mục nghiêm sắc mặt, bày ra bộ dáng lãnh đạo dạy dỗ:
- Cô là nữ đồng chí nha, Tần phó bí thư cũng không gọi một tiếng, đúng là không tổ chức không kỷ luật.
Cừu Tiểu Thiền tươi cười, trêu chọc nói:
- Hai người cùng một chỗ, còn gọi phó bí thư không phải quá khách khí sao?
Nói xong câu đó Cừu Tiểu Thiền mới phát hiện mình trong lúc vô tình đã thổ lộ tâm ý, ah một tiếng che cái miệng nhỏ nhắn, sau đó nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Mục nghe lời này ngược lại nội tâm rung động, không thể phủ nhận Cừu Tiểu Thiền tuyệt đối là mỹ nữ, hơn nữa dùng ánh mắt của Tần Mục thì trong vũ mị còn mang nét thanh cao, quả thực là sức hấp dẫn mười phần. Hắn đã mấy tháng không dính tới nữ nhân, nói Tần Mục không có sinh ra suy nghĩ với Cừu Tiểu Thiền là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nhưng mà Tần Mục lại phi thường có nguyên tắc, nếu không phải nữ nhân cam tâm tình nguyện, hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng đối phương. Lưu Đan cùng Ngô Cúc hai nữ nhân đều là như vậy, Tần Mục cũng không muốn có bao nhiêu khoản nợ tình.
Ho khan một tiếng, Tần Mục kiềm chế tâm tư của mình, đem lực chú ý lực tập trung ở trước mắt, chậm rãi đỗ xe, hắn nhìn qua đồng hồ, mới vừa vặn hơn hai giờ, hắn đậu xe ở quán cà phê cách thị ủy không xa, mang theo Cừu Tiểu Thiền đi vào.
Cừu Tiểu Thiến đi vào quán cà phê với Tần Mục mấy lần, cũng không có rụt rè, nhưng bởi vì quần áo ngày hôm nay, lại làm cho mấy người trẻ tuổi ngồi ở đối diện cười ha hả, chỉ trỏ Cừu Tiểu Thiền.
Tần Mục lơ đễnh, ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, Cừu Tiểu Thiền trừng mắt Tần Mục, lúc này lắc eo ngồi bên kia.
Tần Mục hôm nay mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, vốn Cừu Tiểu Thiền đã mua giúp cho hắn mấy bộ âu phục thích hợp với thanh niên, nhưng mà hắn vẫn nhớ kỹ Cao Phái đã từng nói với hắn, Cận Thương Giang là người hoài niệm, cho nên hôm nay cũng mặc quần áo này, đây là một trong những thủ đoạn của Tần Mục.
Thời điểm này có tiểu thanh niên ở đâu đó cười quái dị:
- Cái mũ đầu đất, đất lão con ba ba, chạy tới thành phố giả làm người giàu có. Ha ha.
Một nữ tử xinh đẹp ăn mặc sang trọng chỉ thẳng vào bộ trang phục của Cừu Tiểu Thiền và nói ra:
- Ngó ngó, ngó ngó, đây là niên đại nào rồi, còn mặc quần áo kiểu cũ này, thật khờ.
Tần Mục biến sắc, Cừu Tiểu Thiền mặc quần áo này tuy là kiểu cũ, nhưng đó là bởi vì không quá hiểu ý của Tần Mục, nhưng mà hắn là người rất bao che khuyết điểm, hô:
- Phục vụ viên.
Tần Mục nói ra lời này càng phù hợp với dáng nhà quê của hắn, mọi người đều biết đây là quán cà phê cao nhã, không cần ngươi hô, chỉ cần ngươi ngồi vào chỗ của mình sẽ có phục vụ đi tới.
Quả nhiên khi Tần Mục hô to, đám người kia cười to hơn, nhất là nam nữ vừa nói kia, càng hung hăng càn quấy vỗ tay chan chát, nhìn qua Tần Mục dựng ngón cái.
Đợi đến lúc Tần Mục ngồi vào chỗ của mình, một nữ phục vụ xinh đẹp đi tới, thấp giọng nói:
- Tiên sinh, quán cà phê là nơi cao nhã, xin ngài không nên nói chuyện lớn tiếng.
Tần Mục mỉm cười, chỉ vào đám trẻ tuổi đang cười hô hố kia, nói:
- Vậy bọn họ vì cái gì có thể cười to nói lớn vậy?
Trong mắt phục vụ viên đầy miệt thị, vừa cười vừa nói:
- Tiên sinh, bọn họ là khách vip của quán, là khách hàng tôn quý, nếu như ngài tiêu phí đạt tới mức của bọn họ, tôi nghĩ cho dù ngài nằm ngủ trong quán cũng không có ai trách tội ngài.
Sắc mặt Tần Mục lập tức âm trầm xuống, bây giờ đã cải cách kinh tế, cũng đã xuất hiện lý niệm kinh thương dùng tiêu phí đánh giá con người, đây là một khởi đầu không tốt. Tần Mục biết rõ chính mình bất lực, nhưng chỉ cần có chút năng lực hắn sẽ nói chuyện.
Nghĩ tới đây Tần Mục nhàn nhạt nói ra:
- Vậy xin hỏi, khách vip của quán cần tiêu phí tới trình độ nào?
Phục vụ viên mỉm cười nói:
- Ít nhất phải tiêu phí một ngàn đồng mới có thể trở thành khách vip!
Tần Mục mỉm cười, thập niên 90 một nghìn đồng rất trân quý, tương đương với ba tháng lương của nhân viên công vụ trong huyện, tự nhiên không phải số lượng nhỏ.
Nhìn thấy Tần Mục không nói gì, gương mặt của nữ phục vụ viên lúc này mỉa mai, nhưng còn nhớ bản phận của mình, sốt ruột giới thiệu:
- Tiên sinh, tôi đề nghị ngày nhắm nháp cà phê Cappuccino (cafe ca cao), mỗi ly chỉ cần ba đồng mà thôi. (Giống người Mỹ gọi đô la là đồng)
Trên mặt Tần Mục vui vẻ càng đậm, quán cà phê này rõ ràng đã bắt đầu có xu thế nhập ngoại rồi, còn biết tiến cử đồ uống, lại không có tiến cử văn hóa văn hóa của nó. Trong văn hóa cà phê của Ai-len thì Cappuccino chỉ thích hợp uống vào buổi sáng hoặc sau khi ăn trưa, sau buổi cơm trưa thì càng thiết thực hơn.
Tần Mục nhìn qua Cừu Tiểu Thiền bộ dáng luống cuống tay chân, cười nói:
- Không biết tiêu chí tiêu phí cầm thiết của quán thế nào?