Thanh Quan

Chương 270: Chương 270: Kiếm của Tần Mục. (7)​




- Cầm thiết?

Trong mắt phục vụ viên hiện ra một tia hoang mang, nói ra:

- Tiên sinh, ngài nói là cái gì?

Tần Mục thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói ra:

- Chính là cà phê đắt nhất của các người đấy.

Nghe được những lời này, phục vụ viên xoay người sang chỗ khác, lén lút nói:

- Trên đầu đất có cái sừng to, ba mươi sáu đồng một ly, uống hay không?

Những lời này hình như cố ý cho Tần Mục nghe được, vừa vặn lọt vào tai của Tần Mục. Trên mặt Tần Mục vẫn tươi cười cao thâm mạt trắc, Cừu Tiểu Thiền vừa thấy Tần Mục bộ dạng như vậy, trong nội tâm tim đập loạn lên. Nhìn thấy Tần Mục sắc mặt bình tĩnh như nước, một khi có nụ cười này, đã nói rõ Tần Mục đã nghĩ ra kế sách.

Đây là tư thế nắm chắc chiến thắng trong tay, cũng vì nắm chắc, nếu không Tần Mục vĩnh viễn sẽ không bao giờ lộ ra gương mặt này.

Qua cả buổi một nữ phục vụ viên mặc quần áo công sở đi tới, trong tay bưng một ly trà phê nóng hổi, cẩn thận đặt trước mặt Tần Mục, ôn nhu nói:

- Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, người phục vụ kia vừa tới, có chiêu đãi gì không hài lòng xin rộng lòng tha thứ.

Con mắt Tần Mục không nhìn lên, tiếp tục lật xem bút ký của mình, chậm rãi nói ra:

- Cô là lão bản?

Nữ nhân trẻ tuổi chậm rãi nói:

- Vâng.

Tần Mục gật gật đầu, âm thanh có chút không vui, chỉ vào cà phê nói ra:

- Đã mở quán cà phê, nên hiểu được đạo lý ưu tiên phu nhân!

Vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem bút ký trong tay, hắn giờ phút này nhìn thấy điểm quan trọng hơn, cũng không có quá nhiều trói buộc, trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng ra.

Nữ nhân trẻ tuổi lại sững sờ, nhìn qua trang phục của Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền, xác thực không phải là người có kiến giải, thế nhưng mà người có thể nói cầm thiết và cự tuyệt Cappuccino, lại lộ ra vẻ cao quý. Hơn nữa từ đầu đến cuối Tần Mục còn không có nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy tự tôn của mình bị miệt thị, trong lòng có tức giận nói:

- Tiên sinh, đây là cà phê đậu Ai-len nguyên gốc trân tàng của quán, cũng chỉ còn lại một ly này, xin hãy tha thứ cho chúng tôi tiếp đón khôn chu đáo.

Nghe đến đó Tần Mục mới ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt thanh thúy và gương mặt không có chút trang điểm nào, tuy con mắt không rất lớn, nhưng từ trong ánh mắt thấy được nữ nhân này rất quật cường, bất khuất, là nữ tử hướng tới ôm ấp tình cảm. Tần Mục không có tiếp tục xem tiếp, mà là gật gật đầu nói ra:

- Đã như vậy tôi cũng không có làm khó cô nữa.

Giọng của hắn trở nên lớn hơn, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền nói ra:

- Nếm thử đi, cầm thiết ba mươi sáu đồng một ly, cũng không phải người bình thường có thể uống đâu.

Nữ nhân trẻ tuổi lập tức sinh ra cảm giác vô lực và tức giận, những cà phê đậu là trong lúc đồng học của nàng xuất ngoại đi Ai-len mua giúp, muốn nói tại Ai-len cũng không phải rất quý, nhưng đến đại lục nói một ngàn đồng một ly cũng không đủ. Nghe Tần Mục nói ly cà phê đậu tinh khiết này như nước lọc, giá ba mươi sáu đồng thì nàng lập tức trừng phục vụ viên.

Chỉ một cái nhìn đã làm cho phục vụ viên cảm thấy ủy khuất muốn khóc, trong nội tâm ai thán chỉ sợ tiền lương của mình bị trừ không ít, thậm chí rất có thể bị lão bản sa thải.

Cừu Tiểu Thiền khoan thai cười cười, quần áo màu xanh như thời đại nhảy vọt cùng bím tóc của nàng rất quê mùa, nhưng nụ cười của nàng như thủy triều lên. Nữ nhân trẻ tuổi đột nhiên run lên, không dám tin mở to mắt, mà ngay cả nàng gần đây tự xưng mỹ mạo, cũng bị Cừu Tiểu Thiền đột nhiên hiển lộ phong tao áp chế ngạo khí.

Cừu Tiểu Thiền nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, trên mặt mang theo một tia sầu muộn, đem chén cà phê đẩy ra, lắc đầu nói ra:

- Quá đắng!

Tần Mục cười nói:

- Đắng mới tốt. Chỉ có đắng mới có thể biết hiện được vị của nó.

Cừu Tiểu Thiền khó xử lắc đầu, nàng còn ưa thích bỏ đường vào trong cà phê đấy.

Tần Mục cũng không miễn cưỡng, dùng thìa nhẹ nhàng quấy nguyên chất cà phê, đang định nói chuyện, người trẻ tuổi bên kia kêu lên:

- Băng tỷ, là có người nháo sự à, nói cho tôi biết, tôi xử lý hắn.

Nói xong đám bằng hữu chung quanh cười ha hả.

Nữ nhân trẻ tuổi nhìn qua Tần Mục có chút cúi đầu tỏ vẻ áy náy, đi qua chỗ đám người này. Tần Mục cũng không trì hoãn, vốn ý định ở trong quán cà phê qua một ít thời gian, nhưng mà hoàn cảnh này đúng là không vui, liền thò tay lấy xách tay, từ trong đó đếm ba mươi tấm, trong túi xách của Tần Mục đầy tiền mặt làm cho nữ phục vụ ngây ngốc, Tần Mục cười nói:

- Cà phê đậu trân tàng của lão bản của cô bị tôi bóc lột, chẳng khác gì róc thịt của cô ta, số tiền này xem như đền bù tổn thất đi, hy vọng lần sau tôi tới có thể nhìn thấy không khí thân sĩ chính thức của quý quán.

Phục vụ viên mờ mịt tiếp nhận tiền, ngay cả một tiếng cám ơn hoặc là hoan nghênh lần nữa hân hạnh chiếu cố cũng không nói ra khỏi miệng. Mà giờ khắc này đám trẻ tuổi đang bị phong độ thanh tao của nữ lão bản hấp dẫn, trừ phục vụ viên ra không có người nào phát hiện hai người Tần Mục đã lặng lẽ rời khỏi quán cà phê.

Đợi đến lúc phục vụ viên mang chồng tiền tới trước mặt lão bản, người ở đây há to miệng có thể nhét trứng gà vào được, tên người trẻ tuổi liều lĩnh kia mới cười nói:

- WOW, đúng là giả bộ người giàu có nha. Ba ngàn đồng mua một ly cà phê, người nọ đúng là quá trâu bò rồi!

Nữ lão bản cầm thật chặt ba ngàn đồng này, lại đưa mắt nhìn qua bàn không người có ly cà phê chỉ uống một ngụm kia, vội vàng chạy tới cửa, chỉ thấy chiếc xe đã chạy đi.

Thời điểm này tên trẻ tuổi ôm bạn gái đi tới, nhìn qua nữ lão bản huýt sáo nói ra:

- Băng tỷ, cô động tình rồi sao? Chạy đến nhìn cái gì, cũng không sợ phong thái của cô khiến người qua đường ngẩn ngơ à.

Lão bản gọi là Băng tỷ cắn môi dưới oán hận, quay đầu dạy dỗ:

- Cận Tiểu Xuyên, tôi cho anh biết, vừa rồi ở trong tiệm tôi không tiện nói với anh, hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, về sau anh không nên ở trong tiệm lớn tiếng hồ đồ, cũng đừng trách tôi làm tỷ tỷ không niệm tình nới với đại gia đấy.

- Ơ ơ, Băng tỷ, cô làm sao vậy?

Sắc mặt người trẻ tuổi suy sụp, trùng hợp nhìn thấy xấp tiền trong tay nàng, nói:

- Không phải chứ Băng tỷ, cô bị xấp tiền kia làm choáng váng à? Cô không phải giá thấp như vậy chứ?

Hắn vừa nói ra lời này, đã bị bạn gái bên cạnh vặn tay, hắn lập tức kêu đau.

Trong mắt nữ lão bản hiện ra một tầng mờ mịt. Tần Mục người nọ là hiểu cà phê, nếu không cũng không lấy ra ba ngàn đồng. Một ly cà phê nguyên gốc đưa về trong nước, đây là thứ trân quý đấy, tuyệt đối không phải ba ngàn có thể mua được. Mang theo tư tưởng tiểu nữ nhân nên muốn xin lỗi, cũng cảm thấy những lỗ hỏng trong cách quản lý của mình.

Trên xe Cừu Tiểu Thiền vẻ mặt tiếc hận nói:

- Ba ngàn đồng đây, lão gia ơi, anh cam lòng tiêu nhiều tiền như vậy sao? Sớm biết như vậy cho dù đắng tôi cũng uống toàn bộ. Ba ngàn đồng mua một ngụm đắng, trời ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.