Thanh Quan

Chương 271: Chương 271: Kiếm của Tần Mục. (8)​




Nói xong tay phải của Cừu Tiểu Thiền vỗ trán của mình, bộ dáng mặc niệm ba ngàn đồng đó.

Tần Mục mỉm cười, không có giải thích, đem lực chú ý lái xe, không bao lâu liền đến đại viện thị ủy. Tần Mục tới cửa ra vào móc chứng minh cho chiến sĩ canh gác, lúc này mới đi vào trong.

Thị ủy thành phố Đằng Long là một tòa cao ốc, còn khí phái hơn huyện Lan Trữ nhiều lắm, tám tầng lầu có ý nghĩa đặc thù. Người trong quan trường, trên cơ bản không ai ưa thích số 7, lầu 7 chính là lầu chứa hồ sơ. Mà thành viên thị ủy toàn bộ tập trung ở văn phòng lầu tám. Bất ổn, câu thành ngữ này dùng ở đây là quá chuẩn xác.

Tần Mục không có trực tiếp lên lầu, nhìn bên ngoài mà cảm khái, ngồi ở trong xe chờ một lát, sau đó điện thoại vào văn phòng Cận Thương Giang, biết được Cận Thương Giang tạm thời không có công vụ, mới lên thang máy lên lầu tám, lưu Cừu Tiểu Thiền trong xe.

Đây là Tần Mục gặp mặt Cận Thương Giang lần đầu tiên, thời điểm bắt tay Cận Thương Giang, Cận Thương Giang năm mươi hai tuổi, tóc đầu đinh, tuổi đã lớn nhưng thói quen như lúc ở bộ đội, tóc đầu đinh bảo trì tới bây giờ. Đã có chút ít muối tiêu, Tần Mục cảm thấy lão nhân nói chuyện trong điện thoại cởi mở, không có tâm cơ. Trên tay có lực lớn, nói rõ Cận Thương Giang thập phần cường thế, cực kỳ có xu thế tấn công.

Tần Mục mượn bắt tay quan sát Cận Thương Giang, vẻ mặt cương nghị của Cận Thương Giang nở nụ cười ấm áp, đã quan sát Tần Mục.

Hai người cơ hồ đồng thời buông tay ra, Tần Mục mang theo nụ cười không kiêu ngạo không xiểng nịnh nói:

- Cận bí thư, xin thông cảm, công tác thật sự bận quá, vẫn không có cơ hội gặp lãnh đạo, kính xin lãnh đạo bỏ qua cho ah.

Tần Mục nói lời này là tiểu bối Tần gia khiêm tốn, cũng mang theo giọng điệu cấp dưới, lại không thấy biểu hiện xuất thân ngạo khí đời thứ ba của gia tộc đỏ, cũng tỏ thái độ làm việc với Cận Thương Giang, nói rõ mình không phải kẻ đầu cơ, mà là phái làm việc đường hoàng, chính mình tới đây khẳng định thuộc về vô sự không lên điện tam bảo, ẩn ẩn khiến Cận Thương Giang chuẩn bị tâm lý. Trái lại cũng thành lập nguyên nhân Tần Mục vì công tác mới đến, cũng không phải là kéo quan hệ, Cận Thương Giang cần phải một là một, hai là hai phán đoán đúng tinh tường.

Cận Thương Giang tại thành phố Đằng Long kinh doanh hơn mười năm, người nào chưa từng gặp qua, nhưng mà trẻ tuổi như Tần Mục có thể nói mấy câu đã mang đủ ý nghĩa như vậy, đúng là rất ít thấy. Lập tức Cận Thương Giang cảm thấy rùng mình, chuyện Tần Mục tại huyện Lan Trữ hắn không phải không có nghe thấy, chỉ cảm thấy hắn trẻ tuổi nên bị một ít ngăn cản, liền chưa từng có hỏi qua, hơn nữa hắn thân là người đứng dầu chính phủ một phương, cũng có chút pháo cao bắn muỗi. Nhưng mà Tần Mục tại huyện Lan Trữ đau khổ kiên trì cũng không có gọi hắn tố khổ, vẫn đi theo lộ tuyến của mình, trong lòng Cận Thương Giang cũng rùng mình vì Tần Mục, Tần Mục tìm tới hắn mục đích chắc chắn không nhỏ.

Hai người tùy tiện trò chuyện trong chốc lát, Cận Thương Giang hỏi thăm Tần Mục tại huyện Lan Trữ có quen hay không, công tác có phải có chỗ gì khó khăn các loại, Tần Mục đều trả lời toàn bộ. Hai người cũng biết thời điểm này chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, nội dung chính thức phải nói trên bàn rượu.

Bây giờ sắp hết năm rồi, hai người đang phẩm trà. Xem ra Cận Thương Giang vì Tần Mục tới cho nên thoái thác toàn bộ công việc, nếu không dùng thân phận bí thư thị ủy thì bận rộn hai chân không chạm đất đấy, tối thiểu nhất cũng không có khả năng ngồi một giờ mà không ai gõ cửa. Cận Thương Giang nhìn qua đồng hồ và điện thoại, nói vào trong đó:

- Tiểu Xuyên ah, lại ra ngoài chơi rồi? Hôm nay giới thiệu đại nhân vật cho con làm quen, nhớ rõ phải gọi Băng tỷ của con tới, nha đầu này từ nước ngoài về như người mất hồn, cho các con tới đây xem tuổi trẻ tuấn kiệt này.

Sau đó hỏi thăm Tần Mục buổi tối ở đâu, bọn họ sẽ đi qua.

Nói xong Cận Thương Giang cúp điện thoại, nhìn Tần Mục nói ra:

- Những hài tử này, cả ngày không biết trời cao đất rộng, cũng không biết mình là ai, nói bọn chúng vài câu còn tranh luận lại. Tần Mục ah, anh và bọn chúng cũng cùng tuổi, có thể nói giúp tôi vài câu.

Tần Mục khẽ cười nói:

- Cận bí thư, vậy nhờ ngài nâng đỡ rồi, không có chính sách tốt của lãnh đạo, thế hệ của chúng tôi không rèn luyện được, vẫn cần ngài giám sát nhiều hơn.

Cận Thương Giang cười to ha hả, duỗi ngón chỏ ra chỉ Tần Mục vài cái, vui vẻ nói ra:

- Già rồi, về sau toàn bộ phải nhờ người trẻ tuổi như anh cả.

Tần Mục vội vàng lắc đầu, chăm chú nói ra:

- Dám cười núi xanh cây thông không già, gia gia của tôi còn chưa chịu già đấy, huống chi là ngài.

Cận Thương Giang nghe xong giật mình, dù sao Tần Mục cũng là đời thứ ba danh chính ngôn thuận, tuy thân thế lúc trước còn mờ mịt này nọ, nhưng đã đạt được người của Tần gia thừa nhận, vậy hắn chính là chính chủ duy nhất của Tần gia đương đại. Hắn bây giờ nói những lời này, chẳng lẽ lão gia tử có đại động tác?

Cận Thương Giang cấp tốc che dấu thần thái ngốc trệ của mình, lần nữa cúi đầu nhìn qua bên ngoài, nhìn Tần Mục nói ra:

- Tốt, sắp tan tầm, bí thư tôi cũng đi sớm vài phút, chắc có lẽ không trái với kỷ luật đâu.

Tần Mục vội vàng đứng lên, đi theo sau lưng Cận Thương Giang ra ngoài. Trên đường đi có chút nhân vật mắt sắc nhìn thấy Tần Mục đi theo sau lưng Cận Thương Giang bước chận nửa bước, đồng thời cảm thấy kinh dị, liền nhớ gõ gương mặt tuấn tú của Tần Mục, tìm cơ hội nghe ngóng đôi chút.

Ra khỏi cao ốc thị ủy, Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy Tần Mục đi theo một lãnh đạo ngẩng đầu ưỡn ngực chừng năm mươi tuổi đi ra, đã biết rõ đây là Cận bí thư Tần Mục nói. Cừu Tiểu Thiền chỉ là khuê nữ nhà công nhân nghèo, nhờ phúc của Tần Mục cho nên nói được mấy câu với bí thư huyện ủy. Hôm nay nhìn thấy Cận Thương Giang, là người đứng đầu thành phố, trong nội tâm tâm thần bất định đọng trên mặt, sau khi xuống xe không ngừng xoa xoa góc áo, biểu hiện đầy đủ phong tình của con gái những năm thập niên 50 - 60.

Cận Thương Giang đi xuống bậc thang ngẫng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc quần áo màu xanh, mái tóc thắt bím của thập niên 50 - 60, trong nội tâm lập tức dâng lên cảm giác hoài cổ, nhìn qua Tần Mục hoàn toàn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cán bộ cũ, móc gài cẩn thận, loại nhớ tới thời thiếu niên của mình, đứng lại thở dài một tiếng:

- Tiểu Tần ah, lần này anh tới là có chuyện gì, trong chốc lát nếu anh còn che dấu thì tôi phải thiết diện vô tư a.

Tần Mục nói khẳng định, sau đó mở cửa xe giúp Cận Thương Giang. Đợi đến lúc Cận Thương Giang ngồi vào xe, Tần Mục mới nhìn qua Cừu Tiểu Thiền nói ra:

- Đây là xe chính phủ, cô ngồi bên đó đi.

Nói xong Tần Mục đi vào xe, phó bí thư huyện ủy tự mình lái xe, chở bí thư thị ủy rời khỏi đại viện chính quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.