Cừu Tiểu Thiền còn chưa rõ ý tứ của Tần Mục, bên cạnh đã truyền tới tiếng khởi động máy, quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe mang biển số chính phủ chạy tới, mộ lái xe hơn ba mươi tuổi mở cửa xe, ý bảo nàng lên xe. Cừu Tiểu Thiền thế mới biết thì ra đã sớm an bài cả rồi, nhưng Tần Mục có một chút vấn đề cần báo cáo với Cận bí thư.
Tốc độ xe của Tần Mục cũng không nhanh, thành phố Đằng Long kiếp trước hắn đã tới vài lần rồi, hiện tại còn mộc mạc hơn nhiều lắm, đường cái rộng rãi và ít xe hơn. Tần Mục cầm lái, giọng đìu hiu nói:
- Cận bí thư, thành phố Đằng Long là địa phương lớn, còn hơn huyện Lan Trữ nhiều.
Cận Thương Giang mỉm cười, một tay đặt lên đùi, ngón tay vuốt vải quần, nói:
- Tiểu gia hỏa chí khí không nhỏ, xem ra có ý định ở trường kỳ ở huyện Lan Trữ rồi à?
Tần Mục thở dài một tiếng, không nói quá nhiều, chỉ dùng ngữ khí bình thản nói:
- Dân chúng Lan Trữ quá chất phác, làm cho quan viên Lan Trữ xấu hổ.
Tần Mục nói ra những lời này đều có ý tứ cả, Cận Thương Giang cũng không có hỏi. Nhưng Tần Mục lại lộ ra một chút, hắn đến thành phốnày không phải vì đường làm quan mà đi cầu cạnh, mà là vì dân chúng Lan Trữ mà tới.
Sắc mặt của Cận Thương Giang bắt đầu trở nên trầm tĩnh, đổi cánh tay đặt lên đùi, hắn gõ gõ cửa sổ.
Tần Mục lái xe ở phía trước, xe của Cận Thương Giang chạy theo đuôi, hiện tại mọi người còn không có nhận thức về xe quá lớn, nếu không chỉ sợ xe theo đuôi như dòng nước.
Đến khách sạn Long Đằng, Tần Mục bảo Cừu Tiểu Thiền đi an bài gian phòng. Với tư cách là bộ mặt đối ngoại của thành phố, khách sạn chuyên môn có phòng khách quý, khách sạn Long Đằng bố cục cấu tạo, thái độ phục vụ tuyệt đối đạt tới tiêu chuẩn năm sao. Cận Thương Giang đi vào khách sạn này không ít lần, mỗi phục vụ viên đều nhớ kỹ hắn, lập tức có hai gã phục vụ viên dáng vẻ cung kính đi tới.
Cận Thương Giang vừa cười vừa nói:
- Xem ra tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn Long Đằng cũng tốt hơn cả huyện Lan Trữ a? Tiểu gia hỏa, chí này muốn thực hiện được còn có độ khó lớn đấy.
Nói xong liền dặn dò phục vụ viên nhìn xem một chút, nếu như con trai Cận Tiểu Xuyên tới thì dẫn bọn họ lên.
Vừa đi vài bước Cận Thương Giang dừng bước lại, quay đầu hồ nghi nhìn qua Tần Mục, vươn tay ra, chỉa chỉa mái vòm trang trí xa hoa, chỉa qua hai bên, sau đó lại nhìn vào Tần Mục. Tần Mục lập tức hiểu ý của Cận Thương Giang, gian phòng này quá xa hoa, Cận bí thư đi ăn uống riêng với người ta ở phòng này, tiền tài chắc chắn tiêu phí thật nhiều. Mặc dù Cận Thương Giang cường thế nhưng cũng phải ngăn tiếng gió bất lợi, mà Tần Mục là cấp dưới, rất có thể bị người ta đánh giá, điều tra hắn có cùng của công đi ăn uống hay không, đầy đủ Tần Mục đau đầu một hồi.
Cảm nhận được quan tâm của Cận Thương Giang, Tần Mục khẽ gật đầu, cười nói:
- Cận bí thư, ngài đừng nhìn tôi, đến nơi đây tiêu tiền cũng không phải là của tôi. Có nơi hộ khách muốn đầu tư buôn bán ở thành phố Đằng Long, nhưng mà không rõ chính sách, cho nên tôi phải đi dò đường nha.
Tần Mục nói ra lời này kỹ xảo mười phần, trực tiếp đặt toàn bộ lên người đầu tư. Lại không thấy biểu lộ thân gia của mình, cũng đại lực hấp dẫn đầu tư vào thành phố Đằng Long, có chút người không rõ chi tiết có cầm chuyện này ra cũng chẳng được gì, Cận Thương Giang có thể né dễ dàng. Quả nhiên hắn nói câu này đôi mắt phục vụ viên lập lòe.
Cận Thương Giang chắp tay sau lưng, khẩu khí lãnh đạo nói:
- Chỉ cần đầu tư là tốt, là hữu ích, chúng ta hoan nghênh hai tay. Tiểu Tần ah, anh nói là khách thương ở đâu?
Tần Mục cười một tiếng nói ra:
- Là người mấy năm trước đi tới nước Mỹ kinh doanh, hiện tại nhớ cố thổ, đặc biệt tưởng nhớ dưa chua của tỉnh Bắc Liêu, đây không phải thông qua đại lý nói chuyện, cho nên mới đặt lên ngồi của tôi. Tôi thấy người ta xuất ngoại nhiều năm cũng không dễ dàng, cho nên mới mày dạn mặt nhắc qua với ngài.
Cận Thương Giang cười ha ha, vươn tay chỉ Tần Mục vài cái, nói ra:
- TiểuTần ah, thật đúng là...
Nếu đúng là như thế Cận Thương Giang cũng không nói được gì, nhưng Tần Mục biết rõ tối thiểu nhất trên mặt mũi hắn đã cùng hướng với Cận Thương Giang, về phần chuyện sau này ai biết được.
Cừu Tiểu Thiền cũng bị Tần Mục bảo ở lại quầy tiếp tân, bảo nàng chờ bọn người Cận Tiểu Xuyên. Cách ăn mặc thổ lí thổ khí (*dân hai lúa chính gốc) của mặc Cừu Tiểu Thiền đứng ở chỗ này, lại dẫn tới mấy người đầu tư ngoại quốc kêu lên "my god ", nhao nhao lấy máy ảnh chụp chung với Cừu Tiểu Thiền. Cừu Tiểu Thiền mặt đỏ tới mang tai, lại được nhân viên phục vụ nhắc khéo, tốt nhất nên phối hợp với thương nhân ngoại quốc, dù trong lòng không muốn nhưng cũng chụp ảnh chung.
Hoàn toàn có mấy phóng viên đài thành phố tới đây phỏng vấn những nhà đầu tư ngoại quốc này, thấy tình cảnh này cũng cho rằng bắt được tư liệu sống, nhao nhao chụp hình ảnh Cừu Tiểu Thiền đưa lên báo của mình.
Bởi vì có nhà đầu tư ngoại quốc tham dự, Cừu Tiểu Thiền một thân dáng vẻ quê mùa được lên mặt bìa Time Magazine của Mỹ. Có danh xưng "Nữ nhân xinh đẹp nhất Trung Quốc" "Giai nhân xinh đẹp" vân...vân, nhưng mà Cừu Tiểu Thiền bất ngờ chính là ba năm sau đó, huyện Lan Trữ đã đi vào quỹ đạo, rất nhiều người ngoại quốc ngưỡng mộ giai nhân xinh đẹp giai cho nên nhao nhao tới đây, rốt cuộc Lan Trữ nhảy lên ba cấp, sau cùng huyện Lan Trữ xin thành lập đề án cấp tỉnh.
Tất cả nói sau, Cừu Tiểu Thiền bận rộn ứng phó với người ngoại quốc, cửa ra vào của Long Đằng có một nam một nữ đi vào. Nam nhân kinh ngạc nhìn qua người ngoại quốc chen chúc, kinh ngạc hô to một tiếng:
- Không phải chứ, thế chiến à?
Đợi đến lúc Cừu Tiểu Thiền, Cận Tiểu Xuyên cùng Băng tỷ ba người đi vào phòng khách quý thì biểu lộ ba người mất tự nhiên khiến Cận Thương Giang chú ý. Cừu Tiểu Thiền đỏ bừng cả khuôn mặt, Cận Tiểu Xuyên khoa trương cười toe toét miệng rộng, mà Băng tỷ thì vẻ mặt chờ mong. Cận Thương Giang cười nói:
- Nhìn xem, có phải tôi bỏ qua cái gì đó hay không?
Bởi vì giảm trói buộc của quan trường, Cận Thương Giang gọi Cận Tiểu Xuyên cùng Băng tỷ tới, đơn giản là đối đãi Tần Mục như con cháu của mình. Tần Mục ở trong đại sảnh tự xưng cháu trai, chuyện này đã thành nhận thức chung của Cận Thương Giang, cho dù là nơi như thành phố Đằng Long này, Tần Mục đã đứng ở chiến tuyến của Cận Thương Giang rồi.
Không cần Cận Thương Giang giới thiệu, Tần Mục vươn tay bắt tay với Cận Tiểu Xuyên, khẽ cười nói:
- Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử, đã sớm ở kinh thành nghe qua tính cách con trai Cận thúc thúc, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Cận Thương Giang lập tức nghe ra ý khác trong lời của Tần Mục, sắc mặt trầm xuống nói ra:
- Tiểu Xuyên, lại ra ngoài làm chuyện gì va chạm với Tần ca sao?
Với chuyện Tần Mục đã đến, Cận Tiểu Xuyên nghe cha mình nói qua rồi. Lúc ấy Cận Thương Giang đã từng cảm thán nói: