Thanh Quan

Chương 219: Chương 219: Lão gia tử có động tác. (1)​




Dù sao Ngô Cúc chỉ mới lăn lộn quan trường không bao nhiêu ngày, còn chưa hiểu thông những cong cong nhiễu nhiễu bên trong. Vì thế Tần Mục đem những hung hiểm trong huyện phân tích tỉ mỉ cho nàng nghe qua, khiến nàng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.

Sáng hôm sau, phó chủ tịch huyện Ngô Cúc đưa ra lời đề nghị với huyện ủy, bởi vì tài chính của xí nghiệp Tam Tinh sắp đến, nên thành lập một ngành chuyên quản lý, để công trình có thể tiến hành thêm hữu hiệu. Huyện ủy trải qua hội nghị đồng ý lời đề nghị của phó chủ tịch Ngô Cúc, đặc biệt thành lập “Văn phòng phát triển kế hoạch khu du lịch Hàn quốc huyện Tây Bình”. Bởi vì Tần Mục là cục trưởng cục chiêu thương, hơn nữa từng giúp tìm kiếm cháu gái chủ tịch xí nghiệp Tam Tinh, vì vậy cục trưởng Tần Mục được tổ chức an bài bình điều đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng phát triển kế hoạch, mà vị trí cục trưởng cục chiêu thương tạm thời do phó cục trưởng An Bình đảm nhiệm.

Đem Tần Mục điều ra khỏi cục chiêu thương, như vậy thật nhiều mỡ béo đầu tư trong cục sẽ không cần qua tay Tần Mục, cho dù là xí nghiệp Tam Tinh đầu tư tài chính cũng phải do cục chiêu thương nắm giữ. Đối với tình huống như vậy người vui vẻ nhất chính là Hầu Cửu Châu, hắn giống như chứng kiến cảnh tượng Ngô Cúc cùng Tần Mục trở mặt thành thù, chính hắn thuận lợi nắm lấy khối mỡ béo kia.

Mặc dù nói Tần Mục từ một cục trưởng biến thành chủ nhiệm, nhưng thủ pháp tránh nặng tìm nhẹ của hắn lại được Cao Phái tán dương.

Năm nay là đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cử hành, hơn nữa lão thủ trưởng đã xác định con đường, Cao Phái trực tiếp điều nhập vào thành thị đặc khu thực nghiệm làm bí thư. Nhìn qua như chức vụ bị rơi xuống, nhưng người sáng suốt đều biết chỉ cần đặc khu làm ra thành tích, như vậy chức bí thư sẽ thẳng tắp bay nhanh.

Nghe được Cao Phái không bị điều tới khu có nạn lụt hoành hành, Tần Mục thoáng yên lòng, cùng Cao Phái nói ra một ít cách nhìn của chính mình. Cao Phái không ngừng thở dài, Tần Mục hiện tại chỉ vì bị hạn chế bởi tuổi tác, nếu không dựa vào kiến thức cần làm quan to một phương còn chưa đủ. Đây là lời cảm khái của một vị quan đồ biến chuyển thành quan lớn, Tần Mục nghe ra được lời bàng hoàng của Cao Phái, hắn cũng không có cách nào. Dù sao mới sơ bộ cải cách, rất nhiều chuyện cũng không nhẹ nhàng như suy nghĩ, kinh tế bay nhanh thì bay nhanh, nhưng cũng không đại biểu thực lực của quốc gia tiến triển, luôn phải trải qua một ít nỗi đau như sinh cơn mới có thể giảm bớt đi đường vòng.

Người trong quan trường, làm quan to một phương đầu tiên cần nghĩ đến là bước chân ổn định sau đó mới cầu đột phá, thành thị đặc khu thực nghiệm cần mạo hiểm phiêu lưu thật lớn.

Tần Mục trẻ tuổi, vai vế lại thấp, chắc chắn cũng không nên ra vẻ thâm trầm khuyên nhủ Cao Phái. Hắn cầm điện thoại bằng tay trái, châm thuốc lá, thổi ra một hơi khói, không nói lời nào. Cao Phái hình như cũng châm thuốc, một trận ho khan kịch liệt truyền đến.

- Tiểu Mục, huyện Tây Bình thật sự không có phát triển gì quá lớn, hoàn cảnh địa lý bên kia cũng ảnh hưởng quốc gia, sẽ không khiến cho nó được phóng túng gì quá lớn.

Qua hồi lâu, khi Tần Mục đã hút nửa điếu thuốc Cao Phái mới trầm thấp nói. Lời này đã nói thật rõ ràng, chỉ cần Tần Mục gật đầu sẽ lập tức trở thành tinh binh cường tướng dưới trướng Cao Phái, chỉ cần hoạt động một chút ít nhất phải là nhân vật thực quyền chủ quản một thành thị.

Nhưng Tần Mục lại không thể đi. Hắn không đành lòng để kế hoạch mình cực khổ thiết kế phóng vào trong tay người khác, cũng luyến tiếc nhìn nhân dân huyện Tây Bình nghèo khổ bao đời vừa thấy hi vọng lại tan biến, càng không muốn bỏ lại Ngô Cúc một mình chiến đấu tại nơi này. Ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, Cao Phái nói ra lời này, hắn làm sao cự tuyệt?

Cao Phái cũng biết có chút làm khó Tần Mục, nhưng thành phố hắn bị điều tới từng bước hung hiểm, không có người một nhà ở bên cạnh nhắc nhở, hắn chỉ sợ một cước đạp sai bản thân mình mất hết danh dự là việc nhỏ, chỉ sợ sẽ làm Tần lão gia tử nổi trận lôi đình.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Mục sáng lên, trong lòng liền có chủ ý, chậm rãi hỏi:

- Dượng ba, dượng có biết chuyện xí nghiệp nhà nước cải cách không?

Cao Phái sửng sốt, hình thức xí nghiệp nhà nước huyện Tây Bình cải cách đã rơi vào Liêu tỉnh tây bắc, bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh thậm chí là mười mấy học giả chuyên môn cải cách kinh tế đều phải vỗ bàn ngạc nhiên, ngay lập tức được mở rộng ở các khu. Chuyện này Cao Phái đương nhiên biết, nhưng hắn không rõ Tần Mục hỏi vậy là có ý gì.

Tần Mục lại châm điếu thuốc, mấy ngày nay hắn đã hút khá nhiều. Hắn sửa sang lại ý nghĩ một chút, dùng loại ngữ khí như dẫn dắt nói:

- Dượng ba, dượng cảm thấy được thành lập đặc khu mục đích là gì đây? Hi vọng dượng nói cho cháu biết ý niệm trong lòng của dượng, đừng chỉ nói những từ ngữ đẹp đẽ bên ngoài.

Tần Mục nói những lời này có chút không khách sáo, nhưng Cáo Phái không để ý tới. Hắn suy nghĩ một chút nói:

- Chính là làm cho nhân dân giàu có, tránh cho quốc gia đi đường vòng, sau đó đem kinh nghiệm truyền thụ cho cả nước.

Nói xong lời này, Tần Mục chợt nghe được bên kia truyền tới tiếng vang lớn, sau đó lại nghe Cao Phái cười ha hả:

- Tiểu Mục a tiểu Mục, tiểu tử thúi, dượng ba thiếu cháu một nhân tình.

Khóe môi Tần Mục nhếch lên, dượng ba trà trộn quan trường hơn ba mươi năm, chỉ nhắc nhở một chút hắn lập tức hiểu ra, hình thức cải cách quốc xí của huyện Tây Bình đem tài sản quốc gia chặt chẽ nắm giữ trong tay, lại làm cho công nhân viên chức các nhà xưởng cải thiện hoàn cảnh cùng đãi ngộ, đây là án lệ cải cách kinh tế phi thường điển hình. Nghe xong Cao Phái nói, Tần Mục cười nói:

- Dượng Ba, dượng đừng tưởng rằng thành thị kia là một củ khoai lang phỏng tay, cháu cân nhắc một chút, dượng cảm thấy nơi kia tràn đầy cạm bẫy, nhưng người khóc hô muốn nhảy vào cạm bẫy thật không ít.

Lời của Tần Mục thật trắng trợn, nhiều người tranh thủ đầu rơi máu chảy nhưng cuối cùng rơi xuống trên đầu Cao Phái, nếu nói trong này không có sự can thiệp của Tần lão gia tử chỉ sợ bằng vào địa vị Cao Phái trọng lượng còn chưa đủ, chỉ bằng những nhân vật phó bí thư tỉnh ủy hay phó chủ tịch tỉnh quanh thân hắn, đã đủ cho Cao Phái thất bại. Lão gia tử làm như vậy kỳ thật đã bày tỏ thái độ với Cao Phái, đến bên kia cứ yên tâm mà làm, mặt sau còn có lão gia tử chống đỡ, trời sập không nổi.

Cao Phái buông ra khúc mắc, thần tình hớn hở, để Tần Mục tranh thủ thời gian đi qua thành phố lớn một chút, đừng mãi đứng yên ở một địa phương. Tần Mục cười đáp ứng, Cao Phái mới thỏa mãn cúp điện thoại.

Trong lòng hắn cân nhắc lời nói vừa rồi của Tần Mục, chợt thấy cả kinh. Tần Mục, đứa cháu lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, chẳng phải vừa nghe được bản thân mình sắp điều qua đặc khu nháy mắt liền hiểu được dụng ý của Tần lão gia tử, nếu vậy tâm tư người trẻ tuổi kia không khỏi thật là đáng sợ. Hắn châm điếu thuốc, rít vài hơi, đột nhiên nở nụ cười, nếu Tần Mục thật có năng lực kia, đây chính là phúc khí của con cháu Tần hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.