Cao Phái cầm điện thoại, muốn báo cáo với lão gia tử nhận thức của mình về Tần Mục, vừa gẩy vài con số liền buông điện thoại. Nếu lúc này báo cáo, bằng vào lòng dạ của lão gia tử rất có thể sẽ đem Tần Mục điều tới một ngành nhàn hạ không dùng vài năm cho hắn ma luyện góc cạnh, điều này đối với Tần Mục mà nói sẽ là tiếc nuối lớn nhất. Huống chi Cao Phái cũng không muốn để lão gia tử biết mình có khúc mắc bối rối, sẽ làm địa vị của mình giảm thấp trong lòng lão gia tử. Nếu lão gia tử đem hắn đặt tới đống lửa nướng, vậy nói rõ đối với hắn thật có lòng tin, cũng cung cấp cơ hội thăng chức cho hắn.
Nghĩ đến đây, nếp nhăn trên khóe mắt Cao Phái chợt giãn ra, cầm điện thoại gọi cho vợ mình là Tần Trí, dặn Tần Trí chuẩn bị chuyến đi qua thành phố đặc khu.
Tần Mục cúp điện thoại, cân nhắc ý tứ của Cao Phái, sau lưng tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lão gia tử rõ ràng muốn cứng rắn nâng đỡ Cao Phái, điểm này đi ngược tác phong đánh vững đánh chắc của lão gia tử, chẳng lẽ thân thể lão gia tử xảy ra trạng huống gì hay sao?
Tần Mục vừa nghĩ tới đây, lập tức không cách nào ngồi yên, vội vàng gọi điện thoại tới đại viện thủ đô, không ngờ nghe được thanh âm như chuông đồng của lão gia tử. Lần này hắn hoàn toàn thả lỏng xuống, cầm điện thoại cũng không biết nên nói gì, cảm thấy trái tim nhảy mạnh như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cổ họng có chút phát khô nói:
- Chào ông nội.
Tần lão gia tử ngựa chiến đã quen, sau giải phóng ở trong nhà vẫn luôn hành sự dứt khoát, luôn sử dụng sách lược đánh vững đánh chắc đồng thời giữ trung lập trên quan trường, tính tình của hắn là người nóng nảy gấp gáp, làm con cháu mỗi lần nhìn thấy đều lễ độ cung kính, không dám nhiều lời. Nghe được câu chào hỏi ân cần của Tần Mục, lão gia tử thậm chí có chút muốn khóc, nổi giận mắng:
- Thằng nhóc, bên kia xong việc rồi mới nhớ tới gọi điện thoại cho ông sao?
Tần Mục nhất thời nghẹn lời, ôm điện thoại cười hăng hắc. Tiếng cười rơi vào trong tai lão gia tử, còn êm tai hơn cả thanh âm thiên nhiên. Lão nhân vốn là trung niên mới có con trai, nhưng con trai qua đời sớm, bên người tuy rằng có trẻ con vui đùa ầm ĩ, nhưng rốt cục không phải họ Tần, giờ phút này tiếng cười như làm nũng của Tần Mục rốt cục khiến lão gia tử không tự chủ được, khóe mắt lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.
Lão gia tử vội vàng lau nước mắt, trừng mắt liếc nhìn bác sĩ đứng bên cạnh, sau đó nói:
- Thằng nhóc, nói đi, cháu gọi điện thoại cho ông có phải vì chuyện của dượng ba cháu không?
Rốt cục người già nhưng vẫn cường mãnh, tinh thần lẫn đầu óc vẫn tốt, hắn biết Tần Mục nhất định là có chuyện, tâm tư vừa chuyển liền hiểu được.
Kỳ thật Tần Mục chỉ lo sợ thân thể lão gia tử xảy ra trạng huống, lập tức cười khổ nói:
- Cháu nói ông nội ah, chẳng lẽ không có việc gì cháu không thể gọi điện cho ông thăm hỏi một chút sao? Vậy được, cháu lập tức cúp điện thoại.
- Thằng nhóc, cháu dám!
Lão nhân khoát tay với bác sĩ, để bác sĩ đi ra ngoài, sau đó chậm rì rì nói:
- Có phải vì lão tam muốn cháu chuyển địa phương hay không đây?
Tâm tư Cao Phái quả nhiên bị lão gia tử đoán chuẩn xác, Tần Mục thật sự không lời nào để nói, chỉ cười.
Lão nhân nhìn thấy bác sĩ đã rời đi, cười hắc hắc lấy ra nửa điếu thuốc trong túi. Tuổi tác đã cao, cuộc sống không được tự do, mỗi ngày hút thuốc uống rượu đều bị các bác sĩ khống chế chặt chẽ, mặc dù có chút thời điểm nổi giận cũng được một ít khoan dung, nhưng nhìn mọi người khổ cực như vậy trong lòng lão nhân cũng không nỡ. Cho nên hút nửa điếu thuốc trên mặt lão nhân liền hiện lên vẻ tươi cười đắc ý, chẳng khác nào đứa trẻ trộm lấy được đồ chơi mình thích.
Tần Mục nghe được lão nhân bật lửa, cười nói:
- Ông nội, cháu có số điện thoại của bác sĩ của ông.
- Đừng a đừng a, thằng nhóc, dám uy hiếp ông nội của cháu phải không.
Lão nhân làm ra khẩu khí như sợ hãi, hai người đồng thời cười ha hả.
Lão nhân chậm rãi rít một hơi thuốc, nói:
- Tiểu tử Cao Phái, năng lực vẫn có, chỉ là ở mãi một chỗ nên có chút lười.
Cuối cùng Tần Mục hiểu được ý tứ của lão nhân. Nhân vật trung tâm Tần hệ chỉ có hắn cùng Cao Phái là tham chính. Tuổi của hắn lại quá nhỏ, đi vào trung tầng quan trường cũng phải chờ sau trung niên, nhưng Cao Phái thì khác, nếu hiện tại hắn còn không biểu hiện một chút năng lực của mình, như vậy những nhân vật dựa vào Tần hệ nói không chuẩn sẽ sản sinh dao động. Dụng ý của lão nhân rất rõ ràng, dùng quá độ kỳ của Cao Phái trải đường cho Tần Mục. Từ hôm tết gặp Tần Mục, tâm tư bất động đã lâu của lão nhân liền linh hoạt, trọng dụng Cao Phái chẳng qua vì lão nhân muốn bày con pháo phủ đầu trong bố cục sắp tới.
Ánh mắt Tần Mục có chút mơ hồ, đây là điều hắn thật ít trải qua suốt mấy năm nay, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:
- Ông nội, cảm ơn ông.
Tần lão gia tử hừ một tiếng, mắng:
- Ít giở trò này với ông nội, nhanh chóng nghĩ biện pháp chế tạo ra vài tiểu tử, ông nội của cháu đi đứng còn lưu loát, còn có thể giúp cháu xem xem nhi đồng.
Trên trán Tần Mục đầy mồ hôi, để cho Tần lão gia tử chăm nhi đồng, trời ạ, đứa bé kia thật sự có phúc.
Cúp điện thoại, tâm tình Tần Mục nhất thời vui tươi, đang định pha chén trà uống cho thoải mái, cánh cửa đột nhiên mở ra, Quý Chí Cương chạy vào vội vàng kêu lên:
- Tần ca, phá hủy, xảy ra chuyện lớn!
Tần Mục đứng bật lên, Quý Chí Cương tự mình chạy đến tìm hắn nói xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ cải cách quốc xí xảy ra biến cố? Đây là chuyện liên quan đến mấy chục thậm chí hơn mấy trăm triệu, dù Tần Mục bình tĩnh cũng có chút không thể khống chế.
- Chuyện gì thế này, nói nhanh!
Tần Mục thấy Quý Chí Cương chống hông vỗ ngực thở, sắc mặt âm trầm.
- Phía đông thị trấn, phía đông thị trấn…
Quý Chí Cương thở không ra hơi.
- Nói điểm chính, nói điểm chính!
Tần Mục có chút không thể khống chế, bên ngoài có vài nhân viên cục chiêu thương đang cẩn thận nhìn vào trong phòng. Tuy rằng Tần Mục không quan tâm chuyện trong cục, nhưng làm việc ở nơi này An Bình vẫn có một số việc cần thỉnh giáo vị thủ trưởng mới đây của mình.
Quý Chí Cương nỗ lực thở mạnh một hơi, mới nói xong nguyên câu:
- Mặt đông thị trấn xảy ra tai nạn giao thông!
Sắc mặt Tần Mục lập tức thay đổi, hung hăng vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quý đại thiếu, anh thật sự là quá rỗi rảnh có phải hay không? Chỉ là tai nạn xe cộ để công an giao thông đến xử lý là được rồi!
Hắn cũng biết tai nạn giao thông kia bất thường, có thể làm cho Quý Chí Cương tự mình chạy tới thông báo đã thấy có chút khó khăn, nhưng so sánh với việc cải cách quốc xí xảy ra sự cố, bất cứ chuyện gì Tần Mục cũng cảm thấy không quan trọng lắm.
- Chuyện này cũng không nhỏ, người gây tai nạn là người nước ngoài.
Quý Chí Cương lại nói, thật cẩn thận nhìn Tần Mục. Từ sau khi Tần Mục lôi kéo được xí nghiệp Tam Tinh đầu tư, trên người đã mang theo một ít uy nghiêm, làm Quý Chí Cương cũng không dám tùy tiện như lúc ở bên ngoài.