Thanh Quan

Chương 627: Chương 627: Lấy người bên trong khai đao. (3)




Ads Bởi vì liên lụy rất rộng, vị trí chủ nhiệm tổ hiệp tra của hắn sẽ gặp áp lực khắp các nơi, đến lúc đó cho dù có Tần lão gia tử áp chế cũng phải chiếu cố cảm xúc ở các phương diện.

Nghĩ đến đây, Tần Mục khẽ cười, gọi điện thoại cho Quách Thiếu Đình. Nghe nói tiểu tử này hỗn thật tốt trong phòng đốc tra, nói không chừng có một số việc phải nhờ vả hắn.

Quách Thiếu Đình nhận được điện thoại của Tần Mục thật hưng phấn, kêu to:

- Tần đại thiếu, chừng nào anh tới đây vậy, tôi đang chờ mỏi mòn con mắt đâu.

Tần Mục nở nụ cười, tiểu tử này là người đã có địa vị, làm sao nói chuyện còn mang theo vẻ công tử trác táng mười phần. Hắn ho khan một tiếng nói:

- Quách đại thiếu, bên chỗ anh không ai đi?

- Ai nói không ai? Chỗ này của tôi còn nhiều người đâu.

Quách Thiếu Đình cười ha ha, đem điện thoại đưa cho một cô gái mặc sườn xám bên cạnh, ra lệnh:

- Chào Tần đại thiếu!

Cô gái nũng nịu hô một tiếng, sắc mặt Tần Mục liền trầm xuống. Chờ sau khi Quách Thiếu Đình cầm lại điện thoại, Tần Mục khàn giọng nói:

- Quách đại thiếu, anh muốn làm cho tôi ngột ngạt sao? Tôi cho anh biết, anh đừng làm ra thiêu thân gì, cẩn thận tổ hiệp tra của tôi đem phòng đốc tra của anh cũng tra xét!

Quách Thiếu Đình nghe lời nói nặng nề của Tần Mục, nhất thời thu dọn tâm tư chơi đùa, gọi mấy cô gái đi ra ngoài, lúc này mới cười nói:

- Được, tôi đã biết trong đôi mắt của Tần đại thiếu không nhu được hạt cát vào đi. Tôi nói anh cả ngày luôn chỉnh nghiêm túc có thấy mệt không đây? Tần đại thiếu, nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của Tần gia, tôi không biết cuộc đời anh còn có theo đuổi gì khác hay không?

Quách Thiếu Đình dây dưa đùa giỡn, Tần Mục cũng khó thể nghiêm chỉnh, dù sao mọi người đều ngang hàng với nhau, lẫn nhau còn cần nhờ vả không ít. Huống chi Quách Thiếu Đình chỉ gặp dịp thì chơi, khoái hoạt thì xong, không giống như hắn. Mấy nữ nhân của Tần Mục, quỷ biết khi nào có người nhảy ra tính nợ của hắn, so sánh mà nói Tần Mục thật không có tư cách trách móc Quách Thiếu Đình.

Tần Mục trầm mặc một lúc, không tiếp tục dây dưa chuyện này, trong giọng nói lộ vẻ ám chỉ:

- Quách đại thiếu, ở bên anh có nghe được tin tức gì không ah?

Quách Thiếu Đình cười hắc hắc, nói:

- Tần đại thiếu, anh đang muốn làm trái nguyên tắc của tổ chức thôi, có phải cần tỏ vẻ một chút gì đó hay không?

Tần Mục cười ha ha, Quách Thiếu Đình quả nhiên là người thú vị, đem tác phong ăn chơi trác táng bỏ vào quan trường, ỷ vào đại kỳ phòng đốc tra kéo đi rất vang, chỉ sợ cũng chỉ có người như vậy ngồi lên vị trí phòng đốc tra mới như cá gặp nước, nếu đem hắn phóng tới cơ sở thực quyền ở địa phương, tiểu tử này còn không thống vỡ trời mới là lạ.

Nhưng Quách Thiếu Đình cũng hiểu được không ít ngôn ngữ quan trường, những lời này là muốn nói cho Tần Mục, chỗ của hắn có một ít tin tức.

- Quách đại thiếu, anh càng ngày càng làm người ta thay đổi cách nhìn.

Tần Mục cười dài trả lời.

- Tôi cũng không muốn làm cho người ta nhớ tới, nhưng có chút người vừa mới đến bên này không lâu, liền bị người đánh tiểu báo cáo không ít. Cái gì mà thoát ly quần chúng, cái gì mà khư khư cố chấp, đây đều là phong cách cá nhân thôi, việc nhỏ nên tôi cũng cho người bên dưới đuổi rồi.

Quách Thiếu Đình ha ha cười không ngừng, nói:

- Tôi nói Tần đại thiếu, anh xuống dưới có phải làm khó dễ ai hay không, tôi nói cho anh biết có chút người chân quá lớn, cho mang giày chật sẽ mệt chết đi.

- Đa tạ Quách đại thiếu, chỉ cần anh đừng cho tôi mang giày chật tôi đã cảm ơn trời đất.

Tần Mục nở nụ cười, Quách Thiếu Đình lại lộ ra tin tức, khi Cao Bằng vừa đến Bình Triêu đã có người muốn làm hắn. Nếu không phải Quách Thiếu Đình đè lên, phòng đốc tra tỉnh chỉ sợ đã sớm đi xuống lấy Cao Bằng khai đao. Nhân tình này xem như Tần Mục nhận lãnh, làm sao cũng phải trả lại. Đồng thời người muốn dọn Cao Bằng chỉ sợ đã nghe được tiếng gió ở thủ đô, năng lực thật không nhỏ.

- Hiện tại anh đang gây họa ở nơi nào đây? Khi nào đi qua chỗ tôi, gần đây túi tiền của tôi thật lỏng, chờ có người chứa đầy đâu.

- Ở Ký Bắc, có người phản ánh ngành lao động có điểm không chuyên tâm, tôi phải giải thích tình huống một chút.

Tần Mục cũng không ngại đem tin tức nói với Quách Thiếu Đình.

Quách Thiếu Đình nghe xong cười hắc hắc, dùng một loại ngữ khí quái dị nói:

- Tần đại thiếu, lương tâm của anh đúng là phá hủy, sao vậy, còn muốn đi một đường tra một đường sao?

Tần Mục cười ha ha, hắn làm như vậy không chỉ là vì hỗn hợp nhóm tổ viên hiệp tra, còn có hương vị gõ núi chấn hổ bên trong. Có đôi khi động tác lớn một chút, sẽ khiến người có lòng quỷ mang cảnh giác, đến lúc đó đi qua bên kia đầu tiên nhảy ra nói không chuẩn sẽ có vấn đề.

Hai người khai thông xong, còn nói chút tình huống trong thủ đô. Quách Thiếu Đình mang theo vẻ trêu chọc hỏi chỗ ở của “nữ thần Trung Hoa”, khiến Tần Mục cười mắng vài câu, sau đó mới kết thúc cuộc nói chuyện.

Quách Thiếu Đình truyền qua không ít tin tức, trong lòng Tần Mục dần dần hình thành một hình dáng. Từ khi Tần Mục sống lại tới nay, trên quan trường đều là lấy yếu thắng mạnh, hiện giờ nắm đại quyền từ thủ đô đi xuống, hơi có chút hương vị lôi đình tiếp cận, đấu trí với quan chức cơ sở hắn lại chưa từng trải qua.

Công trình thủy lợi ích nước lợi dân, nếu thật sự xảy ra vấn đề không hay, Tần Mục thà rằng đắc tội một đám người cũng phải kiên quyết bắt giữ.

Nhưng nên bắt thế nào, bắt bao nhiêu, đây mới là vấn đề chân chính suy tính.

Tần Mục châm điếu thuốc, bắt đầu bố trí bước kế hoạch tiếp theo.

- Reng…Alo, Tần chủ nhiệm phải không? Tôi là Cố Ngọc Trữ, xảy ra chuyện.

Khi Tần Mục còn đang trầm tư, Cố Ngọc Trữ thở hổn hển gọi điện thoại tới, thanh âm dị thường lo lắng, khiến Tần Mục phải cau mày.

- Cố tỷ, từ từ, đừng có gấp, chậm rãi nói.

- Không chậm được, Tần chủ nhiệm, Hoàng Đào Ba bị đánh!

Cố Ngọc Trữ bối rối nói.

Tần Mục đứng bật dậy, vội vàng dằn nén xúc động trong lòng, thở mạnh một hơi, chậm rãi hỏi:

- Có gọi 110 báo cảnh chưa?

Cố Ngọc Trữ nói đã gọi qua, Tần Mục mới gọi nàng thuật lại sự tình xảy ra.

Nguyên lai Hoàng Đào Ba cùng Cố Ngọc Trữ dựa theo an bài của Tần Mục đi tới địa phương dân công tụ tập tìm hiểu tình huống. Bọn họ đi tới vài nơi, đã lấy được một ít tư liệu, nhưng sau khi họ rời khỏi một nơi dân cư thì sau lưng có mười mấy người vừa nhìn liền biết là lưu manh đi theo.

Ban đầu Hoàng Đào Ba cùng Cố Ngọc Trữ không quá để ý, nhưng khi họ muốn tiếp tục tìm hiểu thì dân công vừa nhìn thấy đám lưu manh, vẻ mặt kinh hãi vội vàng đẩy họ ra ngoài, làm sao cũng không chịu lộ ra tin tức.

Hoàng Đào Ba cùng Cố Ngọc Trữ bị từ chối vài lần dù là người ngu cũng biết là do những người đi theo phía sau. Trước kia Hoàng Đào Ba cũng là nhân vật thực quyền, trên người có tôn nghiêm, nhất thời tức giận mất khôn, cùng đám lưu manh lý luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.