Thanh Quan

Chương 628: Chương 628: Lấy người bên trong khai đao. (4)




Ads Nếu chỉ cãi nhau thì cũng thôi, nhưng đám lưu manh kia lại dùng lời lẽ bậy bạ trêu chọc Cố Ngọc Trữ. Tuy nàng đã ba mươi nhưng biết tu dưỡng, có khí tức hoạt bát, thoạt nhìn càng hấp dẫn người hơn cả thiếu nữ ngây ngô.

Đám lưu manh miệng mồm không sạch sẽ, cơn tức của Hoàng Đào Ba liền nổ tung. Bất kỳ người đàn ông nào đứng trước mặt cô gái đẹp, cho dù không có tâm tư khác cũng phải biểu hiện khí khái nam tử hán. Cho nên Hoàng Đào Ba vung một đấm nện vào trên mặt một tên lưu manh.

Lập tức liền nổ tung oa, Hoàng Đào Ba vừa động thủ, mấy tên lưu manh lập tức tìm được lý do đánh trả. Khi Cố Ngọc Trữ gọi điện thoại, Hoàng Đào Ba vẫn còn bị người ngăn cản trong ngõ hẻm.

Sắc mặt Tần Mục âm trầm nghe xong lời kể của Cố Ngọc Trữ, hít sâu một hơi dài nói:

- Cố tỷ, chị ở đó chờ cảnh sát đến, xem bọn hắn bao lâu mới xuất động.

Cố Ngọc Trữ ứng một tiếng, Tần Mục lại dặn dò:

- Lần này lão Hoàng bị đánh cũng là một giáo huấn, để cho hắn ghi nhớ thật lâu, làm chuyện gì cũng phải chú ý phương pháp.

Cố Ngọc Trữ nghe được trong lòng chợt lạnh, chẳng lẽ Tần Mục bỏ mặc Hoàng Đào Ba bị đòn oan lần này? Vậy sẽ làm bị thương lòng của các tổ viên, địa vị lãnh đạo nhất định sẽ bị cô lập.

Tần Mục ha ha cười nói:

- Nhưng Cố tỷ lại bị tức giận, dựa theo logic mà nói, cho dù chúng ta bắt lấy chuyện này không buông ra, cũng là chuyện phi thường hợp lý thôi.

Cố Ngọc Trữ bị câu nói quanh co của hắn làm nở nụ cười. Nàng xem như hiểu được tâm tư của Tần Mục, đây là chuẩn bị phủng một đầu áp một đầu thôi. Quan hệ giữa mình cùng Tần Mục hòa hợp, Tần Mục mượn quyền lực đòi công đạo cho mình, Hoàng Đào Ba lại hai mặt với Tần Mục, Tần Mục không có ý định xuất đầu cho hắn. Dù sao do Hoàng Đào Ba động thủ trước, trong này liền có tình huống vi diệu.

Đừng xem Tần Mục trẻ tuổi vẻ mặt ôn hòa, không có cái giá, nhưng khi ra tay cũng thật đen, đây là đáp án mà Cố Ngọc Trữ lấy được.

Do Tần Mục cố ý khắc chế, tổ viên tổ hiệp tra thủ đô Hoàng Đào Ba cùng Cố Ngọc Trữ phải ở lại trong đồn công an tỉnh lị Ký Bắc suốt sáu giờ mới đi ra. Cố Ngọc Trữ phối hợp với chỉ thị của Tần Mục, tắt máy di động, nói dối là hết pin, vì vậy Hoàng Đào Ba bị thẩm vấn đi thẩm vấn lại, cuối cùng bị xử phạt vì tội “đánh nhau, phạt năm trăm nguyên”.

Hoàng Đào Ba thật sự vô cùng uất ức. Di động của hắn bị đánh nát lúc va chạm, còn là do hắn đánh trước, tuy rằng nguyên nhân hắn ra tay là vì đám lưu manh vũ nhục Cố Ngọc Trữ, nhưng hắn có thân phận gì, là nhân viên tổ hiệp tra thủ đô, đừng nói là mấy tiểu công an, cho dù là thủ trưởng của bọn hắn đến cũng phải biết điều. Dựa theo lý giải của Hoàng Đào Ba, sau khi Tần Mục biết được tin tức này nhất định sẽ ra mặt bảo lãnh hắn cùng Cố Ngọc Trữ ra ngoài, hơn nữa trong lòng hắn luôn ôm tâm tính khác, khi công an thẩm vấn thì luôn cường điệu nhất định phải xử lý nghiêm khắc đám lưu manh, khiến một công an nổi giận, liền quyết định phạt tiền Hoàng Đào Ba!

Hoàng Đào Ba nhất định là khó chịu, trừng mắt đỏ mặt đối chọi với người của đồn công an. Lập tức liền chọc phải tổ ong vò vẽ, những công an cơ sở có ai ngồi không, bình thường loại sự tình này đừng nói là mỗi ngày đều gặp được, muốn đối phó thật thuận buồm xuôi gió. Nếu không phải Cố Ngọc Trữ chủ động nộp phạt cùng nói không ít lời hay, chỉ sợ Hoàng Đào Ba đã bị giam bốn mươi tám tiếng, đồng thời số tiền phạt cũng bị tăng lên.

Đi ra khỏi đồn công an vẻ mặt Hoàng Đào Ba phẫn nộ, đi vài bước chợt hướng cửa đồn công an nhổ bãi nước bọt, mắng:

- Vương bát đản!

Ngay lúc hai người bọn họ ra cửa, đám lưu manh cũng từ trong đi ra, trong đó tên đầu lĩnh còn khoát tay kêu lên:

- Anh bạn, đã ghiền không, còn chưa đã ghiền tiếp tục nữa, dù sao nơi này chúng ta cũng thường đến.

Kêu xong lời này vài người còn hung hăng càn quấy cười ha hả, khiến Hoàng Đào Ba tức giận đến run rẩy toàn thân, nhưng nói không nên lời.

Cố Ngọc Trữ liền khuyên Hoàng Đào Ba quay về khách sạn trước, xảy ra chuyện gì cũng nên giao cho Tần chủ nhiệm quyết định. Mọi người từ thủ đô đến đây, chưa quen cuộc sống nơi này, Tần chủ nhiệm đã dặn làm việc phải điệu thấp, có thể không kinh động chính phủ địa phương thì đừng làm, mọi người còn cần thầm tra án, nếu động tĩnh nhiệt náo quá lớn khó thể giải thích với Tần bí thư.

Hoàng Đào Ba vừa nghe lập tức thay đổi ý nghĩ, căm giận nói:

- Điều tra điều tra, người bị đánh thành như vậy, Tần Mục chẳng khác gì con rùa rúc vào mai không ra, khí thế thật lớn!

Sắc mặt Cố Ngọc Trữ liền thay đổi, không nói chuyện với Hoàng Đào Ba, đưa tay vẫy xe taxi ngồi lên. Hoàng Đào Ba căm giận nhổ nước bọt, cũng lên xe taxi.

Quay về chỗ ở, Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam đã trở lại, Tần Mục còn đang phê chỉ thị công tác. Hoàng Đào Ba bị đánh không nhẹ, sau khi đi vào cửa nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Tần Mục, ba một tiếng vỗ mạnh bàn bên cạnh hắn, cả giận nói:

- Tần chủ nhiệm, anh cho tôi một lời nói, có phải chúng tôi vẫn phải nhịn cơn tức này hay không?

Chứng kiến trên thân thể Hoàng Đào Ba bị bầm tím, trên mặt chỗ xanh chỗ sưng, Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam đồng thời lộ biểu tình khiếp sợ, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Cố Ngọc Trữ. Cố Ngọc Trữ khẽ lắc đầu, tìm địa phương ngồi xuống.

Tần Mục nhíu mày chỉ chỉ sô pha bên cạnh, nói với Hoàng Đào Ba:

- Đồng chí Đào Ba, anh ngồi xuống trước, chuyện của anh chút nữa bàn lại.

Hoàng Đào Ba nín một bụng tức giận trở về làm ầm ĩ với Tần Mục, kết quả bị Tần Mục đẩy đưa không chút dấu vết. Trong lòng hắn tràn đầy uất ức không địa phương phát tiết, lạnh lùng nói:

- Việc này anh không dám đứng ra, chính tôi làm!

Nói xong nghiêm mặt muốn bỏ ra ngoài.

Mọi người đến từ những địa phương bất đồng, đều tự có phe phái, Tần Mục nhiều nhất là thoáng cường thế một ít mới có thể lấy được vị trí chủ nhiệm tổ hiệp tra, nhưng tổ viên chịu hợp tác thì thôi, dù không hợp tác thì Tần Mục cũng không có cách nào. Đây chính là ý tưởng của Hoàng Đào Ba, nhưng chân của hắn vừa mới động, Tần Mục chợt vỗ bàn cả giận nói:

- Đồng chí Hoàng Đào Ba, mời có chút tính tổ chức cùng tính kỷ luật! Chúng tôi đang thảo luận động tác tiếp theo của tổ hiệp tra, nếu anh muốn rời khỏi tổ thì mời anh rời đi, nếu anh vẫn còn là thành viên trong tổ, tôi hi vọng anh có thể ngồi xuống nghe một chút.

Hoàng Đào Ba bị lời trách móc của Tần Mục làm hắn thiếu chút nữa muốn phun ra máu. Tần Mục này thật sự xem mình là rễ hành gì đâu, ở nơi này hô to gọi nhỏ. Nhưng lời nói này của Tần Mục cũng có chút nặng, nếu Hoàng Đào Ba thật sự không cho hắn mặt mũi, vậy Tần Mục sẽ kéo xuống da mặt, cuối cùng hai người nháo lên tới cấp trên cũng không ai chiếm được đạo lý. Một người bị nói là lãnh đạo không biết đoàn kết đồng chí, một là cấp dưới không xem lãnh đạo ra gì, sẽ không có thanh danh gì tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.