Cừu Tiểu Thiền chạy chậm tới trước mặt Tần Mục, nhìn quanh bốn phía, nhẹ phun đầu lưỡi. Tâm tư của Tần Mục nhất thời vui tươi hơn rất nhiều,
cười nói:
- Tiểu Thiền khu trưởng, cô thật đúng là mệt nhọc, không bằng đến văn phòng ngồi một chút cho tôi lấy kinh nghiệm được không.
Nghe Tần Mục nói như thế gương mặt Cừu Tiểu Thiền càng đỏ hơn, trong thanh âm mang theo chút u oán khẽ cười nói:
- Nói lấy kinh nghiệm thật sự là không dám, chỉ cần Tần bí thư đừng chê cười là được rồi.
Hai người nói thêm vài lời, kỳ thật trong lòng đều có tâm tư khác
thường. Sau khi tới văn phòng của Cừu Tiểu Thiền, một nhân viên cầm văn
kiện định đi ra ngoài, Cừu Tiểu Thiền gọi lại:
- Tiểu Triệu, đưa văn kiện xuống dưới thì nghỉ ngơi, công việc không chỉ làm xong trong một ngày là được.
Nhân viên kia đáp ứng, sau khi rời khỏi đóng lại cửa phòng, Cừu Tiểu
Thiền khóa trái cửa, còn chưa kịp quay người đã bị Tần Mục ôm lấy thân
thể hôn lên môi khiến nàng mềm nhũn ngồi phịch trong lòng hắn.
Tần Mục thấp giọng nói:
- Mấy ngày này khổ cho em.
Trong lòng Cừu Tiểu Thiền nhảy loạn, thanh âm thật khẽ:
- Vừa gặp anh chỉ nói lời này, không nói được lời nào khác, anh thật làm người chán ghét!
Tần Mục ôm chặt lấy nàng, ôn nhu nói:
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Cừu Tiểu Thiền đột nhiên kêu lên một tiếng, bối rối đẩy Tần Mục chạy tới bên bàn làm việc mở máy.
Tần Mục đi theo sau, thấy nàng thuần thục mở văn kiện, hình ảnh bên trong chợt hiện ra.
Hình ảnh vừa chuyển, là cảnh tượng hai người ôm nhau, Tần Mục có chút kinh ngạc nói:
- Được nha, gắn cả máy giám thị nữa.
- Anh đi chết đi!
Cừu Tiểu Thiền xấu hổ, mắng:
- Cũng may em nhớ ra, bằng không truyền ra ngoài làm sao mà làm khu trưởng đây.
Tần Mục cười nói:
- Không làm thì không làm, anh nuôi dưỡng em thôi.
- Hứ, anh nằm mộng đi!
Cừu Tiểu Thiền chợt nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay sao tới đây, có chuyện gì sao?
Tần Mục gật đầu nói:
- Bên Thanh Thao có người công kích, anh cần nói chuyện với Lý Trung
Nguyên, làm sao phát triển hình thức giúp quốc xí xoay người, em đi cùng đi, bên khu khai phát em đã tiếp nhận không ít tư tưởng kinh doanh của
người nước ngoài, một người kế ngắn hai người kế dài, đây chính là vấn
đề lớn.
Cừu Tiểu Thiền gật đầu nói:
- Được, dù sao chuyện hùn vốn cũng chưa chắc là tốt, bên trong cạm bẫy rất nhiều.
Gặp mặt Lý Trung Nguyên, ở bên trong một gian phòng trong khách sạn nhỏ
tại khu khai phát, hai vị bí thư huyện ủy cùng một vị khu trưởng cùng
nhau trao đổi bàn bạc, hai vị tài xế ngồi sang một bên, không thể tham
dự cuộc nói chuyện như thế này.
Trước tiên Tần Mục đưa ra một luận đề, đường ra quốc xí rốt cục nằm ở
nơi nào. Chế độ tư hữu quốc xí, nước ngoài hùn vốn cùng tự mưu đường ra, ba loại hình thức như vậy thường thấy nhất trong quốc nội. Trong ba
loại hình thức kia, thất bại nhất chính là tự mưu đường ra, bởi vì thể
chế cùng quan hệ nhân viên trang bị, luôn bị các cấp quan chức cho rằng
không thể thành công. Nhưng Tần Mục lại đem trọng tâm đặt tại nơi này.
- Công nhân quốc xí luôn có một loại tính trơ. Bọn hắn không rõ sáng tạo ích lợi rốt cục là vì điều gì, mỗi tháng nhận tiền lương căn bản, làm
cho bọn hắn không có tư tưởng tự chủ quá lớn.
Tần Mục định luận:
- Như thế nào điều động tính năng động chủ quan của bọn họ, như vậy hình thức tự mưu đường ra là trọng yếu nhất. Mọi sự lấy căn bản, việc cải
cách quốc xí là việc cần phải làm, nhưng sản nghiệp khổng lồ như thế nếu lấy hình thức giá rẻ rơi xuống trong tay tư nhân hoặc là trở thành
chính sách tìm tiền vốn bằng cách cho ngoại xí gia nhập, đây là điều mà
chúng ta không muốn nhìn thấy.
Lý Trung Nguyên gật gật đầu, nói theo ý nghĩ của Tần Mục:
- Như vậy thật ảnh hưởng tình huống thu thuế của địa phương cùng quốc
gia. Chúng ta cần thừa nhận, có chút thương nhân phạm pháp có thật nhiều thủ đoạn, trốn thuế lậu thuế quả thật làm người vô cùng đau đầu.
Tần Mục gật đầu nói:
- Điều này cần quan chức các cấp quản lý chặt chẽ. Pháp luật quốc gia
chúng ta còn chưa kiện toàn, cho dù có pháp luật kiện toàn cũng cần
không ngừng điều chỉnh theo kịp thời đại biến hóa không ngừng.
Hắn ho khan một tiếng, thật đem lời nói của đời sau kể ra cảm giác có điểm không tốt, nên đổi sang lời khác:
- Chúng ta cần thảo luận chính là làm sao điều động tính năng động tự phát của công nhân.
Cừu Tiểu Thiền mở to mắt nhìn diễn cảm nhận chân của Tần Mục có chút thất thần, bật thốt:
- Vẫn là người mình trúng ý giỏi nhất.
Một câu này của nàng làm Tần Mục cùng Lý Trung Nguyên đồng thời nhìn
qua. Một câu nói không hiểu ra sao nhất thời làm Cừu Tiểu Thiền vô cùng
bối rối. Nói đến cùng nàng lên làm khu trưởng vẫn có chút không yên, căn bản chưa bồi dưỡng được quan uy. Tần Mục cùng Lý Trung Nguyên vừa nhìn, đó là ánh mắt khảo cứu của lão quan trường, nhất thời làm nàng không tự chủ được.
- Tiểu Thiền khu trưởng, có ý kiến gì thì cứ nói thôi. Hiện tại cô cũng
không còn như ngày trước, cho dù không có Tần bí thư, cô vẫn là một nhân tài không kém đâu.
Lý Trung Nguyên ha ha cười, mang theo giọng điệu có chút giáo dục.
Tần Mục gật gật đầu, đồng ý với lời nói của Lý Trung Nguyên, nói:
- Được rồi, quan trọng nhất là cần có tự tin, nói nghe một chút đi.
Cừu Tiểu Thiền thoáng mím môi, đón nhận ánh mắt cổ vũ của Tần Mục, thoáng tổ chức chút ngôn ngữ, chậm rãi nói:
- Tôi ở khu khai phát tiếp xúc với người ngoại quốc rất nhiều, bọn họ
thật mơ hồ đối với một ít phương pháp làm việc của chúng ta. Vì sao chỉ
một chút chuyện nhỏ còn phải từng bước phê chuẩn, bọn họ nói thương cơ
chính là thời gian, thời gian trôi qua cho dù thương cơ lớn bao nhiêu
cũng đã bị người lấy tới.
Lý Trung Nguyên nghe xong lời này lập tức vỗ bàn nói:
- Những lời này nói có lý. Quốc xí quốc xí, xí nghiệp quốc gia có lớn
bao nhiêu nói đến cùng cũng là kinh doanh làm gốc, truy đuổi ích lợi mới là quan trọng nhất, không phải là sợ đắc tội với vị quan nào thì đem
thị trường nhét sang một bên.
Tần Mục gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây chính là cục diện mà công nhân quốc xí gặp được. Thái độ của người quyết sách xí nghiệp trực tiếp ảnh hưởng lên thái độ của công nhân cấp dưới.
Hắn nhăn mày, nói:
- Làm sao để xí nghiệp dốc hết sức theo đuổi lợi nhuận đây?
Đây là một vấn đề phi thường gian nan, khiến ba người đồng thời lâm vào trầm mặc.
Tần Mục cầm lấy một cái ly, đổ rượu vào, nói:
- Mọi người xem, ly này là một xí nghiệp, có thể đựng chỉ có bao nhiêu đây rượu mà thôi.
Nói xong hắn lấy ra thêm hai ly, đem ly rượu kia đổ ra hai ly nọ.
Lý Trung Nguyên cùng Cừu Tiểu Thiền xem mà không hiểu, Tần Mục giải thích:
- Hai ly này tương đương người phụ trách trong xí nghiệp. Rượu bị chia ra, cái ly ban đầu có năng lực tiếp tục đựng rượu.
Cừu Tiểu Thiền nghe được mây mù dày đặc, nhưng Lý Trung Nguyên đã nhìn ra manh mối, nghi hoặc hỏi:
- Lấy tổ làm đơn vị, tiến hành nhận thầu từng nhóm?