Thanh Quan

Chương 541: Chương 541: Lính đào ngũ. (2)




Ads Tần Mục cười gật gật đầu, nói:

- Đây chỉ là một ý nghĩ, phương diện này còn cần rất nhiều địa phương phải trấn thủ, nhân viên trang bị tổ, năng lực cao, còn có phương pháp nào mới có thể làm được nhiều hơn, đây đều là vấn đề phải chú ý.

Lý Trung Nguyên gật đầu, nói:

- Vẫn nên lấy người làm gốc.

- Đúng rồi, đây là lấy người làm gốc. Người cầm lái nhất định phải có ý nghĩ chí công vô tư, đây là tai hại của quốc xí. Chỉ khi nào tạo áp lực, làm cho bọn họ phải thừa nhận ý nghĩ nếu không làm việc tích cực thì sẽ bị thất nghiệp.

Tần Mục vung tay:

- Đây là quá trình cải cách gian khổ, đầu tiên cần hạ đao chính là việc cải cách quốc xí phải quản lý tài chính, đem trợ cấp hàng năm xóa bỏ, chức danh của người lãnh đạo xí nghiệp không quan hệ đến thể chế, tự thành hệ thống, dùng độ tự do đổi lấy thu thuế, ý nghĩ này là ý tưởng còn chưa thành thục của tôi.

Lý Trung Nguyên thở dài nói:

- Cũng không dễ dàng thực hiện đâu.

Cừu Tiểu Thiền nói:

- Tôi cảm thấy có chút lý tưởng hóa.

Tần Mục chậm rãi uống hớp rượu, nói:

- Đây là một vấn đề gian nan, tôi nghĩ tiếp qua mười năm hai mươi năm hoặc ba mươi năm vẫn còn kéo dài trong việc quốc xí. Nhưng bước đầu tiên luôn phải có người đi ra, cho dù là thất bại cũng có thể cung cấp kinh nghiệm cho người đi sau.

Ba người nói chuyện, sau bữa cơm xem như đã ổn định chút ý nghĩ đại khái. Tần Mục còn đưa ra sách lược hỗ trợ, lấy quốc xí là chủ yếu, tư xí làm phụ trợ, đem nhân viên ăn chung nồi đánh tan trộn lẫn, lấy tiền lì xì ban thưởng làm tiền lệ. Trong mắt Lý Trung Nguyên hiện tia bội phục, cho dù ý nghĩ của Tần Mục khó khăn trùng điệp, nhưng hắn cũng phải tỏ vẻ thán phục với lòng dạ có gan thực hành của thanh niên kia.

Lúc hai bên chia tay, Lý Trung Nguyên sắc bén nói:

- Tần bí thư, anh phải đứng vững đó.

Tần Mục khẽ gật đầu, nói:

- Có một số việc luôn phải có người đi làm.

Sau đó lão Tư lái xe đưa Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền đến Đằng Long, lúc Tần Mục xuống xe căn dặn lão Tư, ngày mai nhớ đến huyện ủy, sau đó mới cùng Cừu Tiểu Thiền chậm rãi đi về hướng biệt thự.

Cừu Tiểu Thiền nhìn ngọn đèn lóe ra trong biệt thự, nhỏ giọng nói:

- Anh nên đi nói chuyện với Tiểu Mai tỷ, nàng thật không dễ dàng.

Tần Mục thở dài nói:

- Có thể không hại thêm một người thì ít một người vẫn tốt.

Cừu Tiểu Thiền véo hắn, có chút phẫn uất nói:

- Anh tai họa còn chưa đủ sâu sao? Em xem ah, nếu anh không đi hại Tiểu Mai tỷ, chị ấy mới mất hứng, phỏng chừng nàng còn chờ đợi anh đâu.

Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu, không nhắc lại, ôm Cừu Tiểu Thiền đi vào biệt thự, thẳng đến khi vào cửa mới buông ra. Trên cửa sổ lầu hai biệt thự có bóng người thoáng qua, Chu Tiểu Mai dựa vào trên tường thở hổn hển.

Nàng đi tới bên giường Hàn Tuyết Lăng, vươn tay nắm tay phải của nàng. Trong mắt Chu Tiểu Mai tràn đầy thê lương, lẩm bẩm nói:

- Chị cả, vì sao chị còn chưa tỉnh lại? Chị nhẫn tâm nhìn thấy Tần Mục trải qua ngày tháng như tu khổ hạnh, nhẫn tâm nhìn Tần gia của họ tuyệt hậu sao?

Thanh âm nàng tràn đầy đau khổ, nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Lăng, nước mắt chảy xuống.

- Chị cả, chị bảo em chiếu cố Tần Mục, nhưng em làm sao mà chiếu cố đây? Tim của hắn đều nằm trên người chị, chúng tôi khuyên sao cũng không được. Chị cả, mau nhanh tỉnh lại đi, hiện tại hắn bị ép đến mức khổ sở. Trên quan trường luôn có người gây khó cho hắn, trong nhà lại nhớ chị, hắn thật khổ thật khổ.

Chu Tiểu Mai nắm tay Hàn Tuyết Lăng đặt lên mặt, thanh âm như khóc nói.

- Chị cả, chị đang ngủ, nhưng loại hành vi này của chị gọi là gì chị biết không? Đó là đào ngũ, đó gọi là lính đào ngũ! Chị là lính đào ngũ trong hôn nhân! Chị cả, tuy rằng chị nhỏ tuổi hơn em, nhưng chị là chị cả của chúng tôi, đừng để cho em xem thường chị, đừng mà!

Dưới lầu truyền đến thanh âm của Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền, Chu Tiểu Mai vội vàng lau nước mắt, thả tay Hàn Tuyết Lăng, kéo mền đắp lại. Nàng kiểm tra dụng cụ trên người Hàn Tuyết Lăng, lúc này mới mở cửa phòng.

Nàng chợt nghe Tần Mục nói:

- Hôm nay anh muốn xem văn kiện một chút, ngủ trong phòng sách.

Chu Tiểu Mai sâu kín thở dài, đóng cửa phòng đi xuống lầu.

Trong mền, ngón út Hàn Tuyết Lăng chợt nhúc nhích. Trên khuôn mặt bình tĩnh chợt khẽ nhăn mày, giây lát yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng phát sinh qua.

Tần Mục nhìn thấy Chu Tiểu Mai từ trên lầu hai đi xuống, từ trong ánh mắt của nàng thấy được vẻ tịch mịch cùng chua xót. Cừu Tiểu Thiền bối rối thoát khỏi tay Tần Mục, dựa theo hình thức ba cô gái quy định khi ở chung, nàng làm như vậy thật sự có chút trái với quy củ.

Chu Tiểu Mai nở nụ cười nhìn như thương tiếc kỳ thật là tự giễu, thản nhiên gật đầu, đi tới rót ly nước nói:

- Tình huống của chị cả vẫn là như vậy, em cảm thấy nên đưa chị ấy ra nước ngoài an dưỡng một thời gian.

Nàng đã đưa ra lời đề nghị này nhiều lần, nhưng Hàn lão gia tử kiên quyết không đồng ý đưa Hàn Tuyết Lăng ra nước ngoài trị liệu, dựa theo cách nói của lão nhân gia, ông sẽ không vì chuyện của nhi đồng mà thỏa hiệp với quốc gia chủ nghĩa tư bản, điều này làm Tần Mục vô cùng khó hiểu. Nghe được lời nói của Chu Tiểu Mai, hắn bất đắc dĩ nhún vai, nói:

- Vẫn phải chờ khi nào chúng ta thuyết phục được ông nội của Tuyết Lăng rồi nói sau.

Mặc dù trong lòng Chu Tiểu Mai có ý nghĩ này, nhưng cũng biết rất khó thuyết phục được Hàn lão gia tử, nàng chẳng qua chỉ là nói mà thôi, ánh mắt đánh giá Cừu Tiểu Thiền cùng Tần Mục, trong lòng có chút chua chát, hỏi:

- Khuya nay chuẩn bị ở đâu?

Những lời này vừa nói ra Chu Tiểu Mai phát giác mặt mình có chút nóng lên, trong vô ý thức nàng đã bại lộ ý nghĩ trong lòng. Tần Mục sửng sốt, có chút trốn tránh nói:

- Tôi vào phòng sách xem văn kiện một chút, phỏng chừng tối nay sẽ ngủ ở phòng sách, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.

Nói xong phảng phất như trốn chạy đi nhanh tới hành lang, khiến Chu Tiểu Mai vừa bực mình vừa buồn cười nhìn theo bóng lưng của hắn.

Trong phòng khách chỉ còn lại Chu Tiểu Mai cùng Cừu Tiểu Thiền, không khí lập tức biến thành xấu hổ. Cừu Tiểu Thiền đi tới vài bước, không biết nên làm sao mở miệng, đầu cúi thấp, hai tay không ngừng xoa vặn góc áo.

Trong lòng Chu Tiểu Mai càng thêm chua xót. Động tác này của Cừu Tiểu Thiền rõ ràng thừa nhận có quan hệ tiếp xúc thân mật với Tần Mục, hiện tại nàng cùng Tần Mục lại có quan hệ mơ hồ không rõ, hơn nữa thân phận của nàng là một quả phụ, không có quyền lợi nói chuyện lớn tiếng. Tần Mục giống như có loại tình cảm đối với những quả phụ, nhìn quan hệ của hắn với những người phụ nữ, hai quả phụ một là hôn thê của người khác, thật chỉ có hắn xuống tay được.

Nàng mang vẻ ưu tư, nhưng trên mặt không hiển lộ, nhìn Cừu Tiểu Thiền vẫy tay nói:

- Công tác một ngày thật mệt, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.