Cừu Tiểu Thiền thấy Chu Tiểu Mai không trách mình, trong lòng cảm
giác càng thêm khó chịu, có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện chia sẻ cảm tình của người yêu mình, nhưng mình lại rơi vào tình cảnh đó.
Cừu Tiểu Thiền ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Mai, rót một ly nước. Hai cô
gái nhìn nhau không nói gì, đồng thời đưa mắt nhìn qua hành lang.
Tần Mục đi vào phòng sách, lấy quyển “Lịch sử kinh tế thế giới” ra xem, tuy rằng trong lòng có chút không yên, nhưng vẫn miễn cưỡng mình nhìn
xuống. Hiện giờ thế cục Thanh Thao đã rõ, không còn người nào ràng buộc
hắn phát triển, hắn bắt đầu bố cục chỉnh thể cả Thanh Thao. Hắn lật vài
trang, thở dài, tự nhủ:
- Có lợi ích còn có phân tranh, thoạt
nhìn bên trên có người bắt đầu muốn phân chia trái cây với mình. Trái
cây này cũng không ăn ngon như trong tưởng tượng.
Hiện tại làm
cho Tần Mục có chút do dự chính là tình huống của Lý Kiến bên trạm thu
phí, rốt cục phải dùng biện pháp gì trục xuất hắn. Cục giao thông thành
phố Lý Văn Đông cùng Lý Văn Long bên cục tài chính thành phố không cần
hỏi chính là quan hệ thân thích, bởi vậy có thể thấy được tình huống thu tiền phiếu xe cả năm cũng có bọn hắn nhúng tay vào bên trong. Vượt qua
bí thư huyện ủy trực tiếp mệnh lệnh cục tài chính cùng cục giao thông
huyện làm việc, đây rõ ràng là không xem vị bí thư huyện ủy như hắn vào
trong mắt. Hoặc là anh em Lý gia cảm thấy Tần Mục đến thành phố chạy
quan hệ vài lần, đã gần gũi với bọn hắn, bọn hắn liên tục phát xuống hai lần tài chính hỗ trợ cho nên nghĩ rằng cho dù Tần Mục biết chuyện ở
trạm thu phí cũng sẽ mắt nhắm mắt mở sao? Khóe môi Tần Mục lộ ra ý cười
lãnh khốc, vậy thật sự quá xem thường hắn lắm rồi.
Trong chính
đàn, kiêng kỵ nhất chính là vượt qua vị lãnh đạo trực thuộc mà liên hệ
với thượng cấp của lãnh đạo, đây chẳng những làm thượng cấp trực thuộc
cảm thấy kiêng kỵ, thậm chí sẽ không tiếc hết thảy hao tổn cùng thủ đoạn làm khó dễ cho anh. Tuy rằng Tần Mục không có tâm tính như thế, nhưng
chứng kiến bộ dạng vô pháp vô thiên của Lý Kiến, trong lòng làm sao
không tức giận?
Tần Mục suy nghĩ một chút, lấy điện thoại gọi cho Giản Nông. Hiện tại đã là năm 96, đại bộ phận người đứng đầu huyện ủy
đều có di động, có thể tiện lợi liên hệ lẫn nhau.
Giản Nông thật không ngờ Tần Mục lại gọi điện thoại cho mình ngoài giờ làm
việc, thanh âm hơi có chút phát run. Hắn ngồi lên vị trí này mà vẫn hết
sức lo sợ, có chút không theo được mạch đập chính đàn Thanh Thao, giờ
phút này Tần Mục gọi điện không thể nghi ngờ làm cho hắn cảm thấy có thể bước thêm một bước gần với ban thường ủy. Bởi vì chuyện của Viên Xuân
Bách phát sinh phi thường đột nhiên, ghế cục trưởng công an trong ban
thường ủy tạm thời bỏ trống, điều này làm Giản Nông phi thường sốt ruột. Nếu trong ba tháng hắn còn chưa tiến vào ban thường ủy, chỉ sợ chức cục trưởng của hắn chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
- Tần bí thư, chào ngài chào ngài.
Thanh âm đơn giản mà nhiệt tình.
- Lão Giản, mấy ngày nay trị an Thanh Thao thật tốt lắm. Tôi xem báo biểu anh đưa lên, toàn bộ án kiện phát sinh trong huyện đều giảm bớt thật
nhiều, hẳn phải thỉnh công cho bộ môn công an các anh thôi.
Tần Mục mỉm cười mở đề tài.
Trong lòng Giản Nông vui vẻ, không ngớt lời khiêm tốn, chỉ đem công lao quy
cho bí thư huyện ủy cùng ban lãnh đạo huyện, bộ môn công an không dám kể công. Tần Mục biểu hiện hòa ái thân thiện, nói rõ không có ý tứ phê
phán, huống chi giờ này gọi điện thoại rất có thể có chuyện riêng tư gì
cần dặn dò.
Tần Mục nghe ra thanh âm Giản Nông có chút run rẩy, hắn biết suy nghĩ trong lòng người kia, liền cười nói:
- Loại xu thế này nhất định phải tranh thủ nắm vững, duy trì cho tốt, đây là cam đoan cho dân chúng toàn huyện an cư lạc nghiệp.
Một tràng tán thưởng đưa xuống, tiếp theo sau Giản Nông cần lắng nghe lời của hắn.
Quả nhiên nghe xong đoạn sau của Tần Mục, trán của Giản Nông bắt đầu đổ mồ
hôi. Có chút quan hệ Tần Mục không biết, nhưng tầng quan chức như bọn họ nếu muốn tăng lên một bước khẳng định phải đem các mối quan hệ bên
ngoài thăm dò cho rõ ràng. Tần Mục căn dặn chuyện kia xem như phạm kiêng kỵ phạm thượng, nếu xử lý không ổn chẳng những Giản Nông bị cách chức,
cho dù là Tần Mục chỉ sợ sẽ bị gạt bỏ, hắn không nghĩ ra Tần Mục chỉ mới an phận vài ngày, tại sao lại muốn tiếp tục bày đại trận.
Nhưng
Tần Mục là lãnh đạo cao nhất trong huyện, là lãnh đạo trực thuộc của
Giản Nông, hắn không cách nào nói lời cự tuyệt. Tần Mục khuyến khích
Giản Nông vài câu, trong lời nói lộ ra sắp mời dự họp hội nghị thường
ủy, có vài quyết định trọng đại phải cần biểu quyết trong cuộc họp.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Nông châm điếu thuốc, nhăn mặt ngẩn người. Vợ
hắn nhìn sắc mặt hắn không tốt, rót ly nước cho hắn ngồi xuống bên cạnh
hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Giản Nông thở dài một tiếng, giữa vợ
chồng không hề có bí mật, đem việc Tần Mục dặn dò nói với vợ mình. Hiện
tại vợ hắn là một nhân viên bình thường trong huyện kế sinh ủy, cả ngày
chỉ biết chạy vặt cho các đại lão trong đó, đối với việc lục đục trong
phạm vi nhỏ hiểu thật rõ ràng. Nàng suy nghĩ một chút, hỏi:
- Em
muốn hỏi anh rốt cục muốn thế nào? Trước kia khi là cục phó thường vụ,
cả ngày nghĩ làm sao lên cục trưởng, hiện tại làm cục trưởng, lại cả
ngày nghĩ làm sao nhập thường ủy, hiện tại đã có cơ hội, vì sao không
tranh chủ nắm lấy?
Giản Nông lắc đầu nói:
- Việc này thật
khó giải quyết lắm. Đây rõ ràng Tần bí thư muốn giết một người răn trăm
người, hắn là quan mới nhậm chức, ai đụng tới chỉ có chết.
Vợ hắn cười nói:
- Em thật không hiểu tại sao anh lo lắng nhiều như vậy, chết thì chết
thôi, hiện tại anh cũng mới thăng quan, nương theo gốc của Tần bí thư
đốt một chút cũng rất tốt, bằng không có ai trong khoảnh khắc xem trọng
anh đây. Hiện tại anh chỉ là quyền cục trưởng, không thể nghĩ biện pháp
được chuyển chính thức sao?
Những lời này nói cũng có đạo lý, tuy rằng quyền cục trưởng có 99% xác suất chuyển chính thức, nhưng nếu có
thế lực mạnh mẽ can dự, rất có thể sẽ bị đánh quay về nguyên hình. Tuy
rằng loại chuyện này rất ít, nhưng không thể bài trừ. Giản Nông thật sự
không có bối cảnh gì cứng rắn, nếu không cũng không đến nỗi ngồi lên ghế cục trưởng còn nơm nớp lo sợ. Hắn nhăn mày nói:
- Đắc tội hai nhân vật thực quyền trong thành phố, đây là hành động sờ mông lão hổ đó.
Vợ hắn bĩu môi nói:
- Thôi đi anh, anh nếu thật dám sờ mông lão hổ thì anh đã thành tinh rồi, nhìn xem, lúc anh làm cục phó thường vụ làm bao nhiêu năm, ở bên kế
sinh ủy cũng chẳng có ai cho anh mặt mũi, đến bây giờ em chỉ là một tiểu khoa viên. Nếu lúc trước anh dám gọi nhịp với Viên Xuân Bách, chẳng
phải bọn hắn đã sớm đưa em lên làm quản lý sao? Nói trắng ra là, anh
thật không tiền đồ, làm vợ anh cũng phải đi theo bị giày vò.
Những lời này đem Giản Nông tạp muốn hôn mê. Lúc trước Viên Xuân Bách một tay nắm quyền, mấy phó cục đều là bài trí.