Thanh Quan

Chương 543: Chương 543: Một chiêu như thần. (1)




Hắn nghe vợ nhắc tới nợ cũ, thở hồng hộc nói:

- Con người Viên Xuân Bách em đâu phải không biết, quan hệ chặt chẽ với Diệp bí thư, muốn đối nghịch với hắn có khác gì chống lại Diệp bí thư.

Vợ hắn nở nụ cười, đứng dậy ngồi sát bên cạnh hắn, nói:

- Đã nói anh đã quen sống uất ức rồi, gặp được chuyện tốt lại không biết nắm giữ. Anh nghĩ đi, Viên Xuân Bách bằng vào cái gì có quan hệ mật thiết như vậy với Diệp Thạch Bình đây, còn không phải có chuyện gì hắn cũng gánh trước Diệp Thạch Bình? Không ngờ hắn lại bị Tần bí thư chen chúc xuống ngựa, anh không biết học theo Viên Xuân Bách một chút sao?

Một câu nói làm Giản Nông tỉnh ngộ, nhìn khuôn mặt của vợ, cảm thấy hôm nay nàng như trẻ ra vài tuổi, vẻ mặt cũng có nét xinh đẹp vô cùng. Tâm tư rối rắm bị vợ nhẹ nhàng phá giải, Giản Nông cười ha ha, xuất ra khí thế tham gia quân ngũ, mạnh mẽ đứng dậy ôm vợ vây quanh phòng khách một vòng sau đó chạy vào trong phòng ngủ.

- Anh là lão tao tinh, lúc này lên tinh thần chứ gì, chờ chuyện này thành anh nói với Tần bí thư, nhìn xem có thể thăng chức cho em hay không ah.

- Đương!

Cửa phòng ngủ lập tức gắt gao đóng lại.

Sáng sớm, Lý Kiến thay bộ quần áo mới tinh của trạm thu phí, lái xe chạy đến huyện ủy. Đêm qua hắn nhận được điện thoại của chú hắn là Lý Văn Đông, nhắc nhở đã nói chuyện xong với Tần Mục, chỉ cần Lý Kiến đi gặp Tần Mục nhận sai lầm, sau đó ý tứ một chút, chuyện này phỏng chừng đã xong. Đồng thời Lý Văn Đông cảnh cáo Lý Kiến, có một số việc đừng làm quá mức, bằng không chính hắn cũng không biện pháp xử lý.

Lý Văn Đông là cán bộ thị cấp, hắn lên tiếng thì xem như bên đối thủ đã nhúng tay, phải biết rằng sau lưng Tần Mục còn có hai vị đại lão làm chỗ dựa, nếu không gặp vạn bất đắc dĩ Lý Văn Đông sẽ không trở mặt với Tần Mục, rất có thể sẽ liên lụy đến việc thay đổi ban lãnh đạo thành phố.

Lần này Lý Kiến đến huyện ủy, chuẩn bị rượu ngon thuốc lá tốt đổ miệng người khác, bên Tần Mục chuẩn bị nhiều nhất, chẳng những có rượu cùng thuốc lá, còn có một bao đỏ thẫm. Đối với việc này Lý Kiến thực hiện chẳng khác gì mất bò mới lo làm chuồng, dù sao không có bí thư huyện ủy ủng hộ, có chút thu nhập màu xám sẽ rất khó phát triển lớn mạnh. Đối với việc phải nhổ miếng thịt từ trong miệng, Lý Kiến rất mất hứng, nhưng không còn cách nào.

Khi xe chậm rãi tới gần thị trấn, loáng thoáng nghe được còi xe công an truyền tới. Không bao lâu, Lý Kiến nhìn thấy vài chiếc xe lóe đèn báo hiệu từ đối diện chạy ngang qua, xe đầu tiên hắn nhận thức, chính là tòa giá của cục trưởng cục công an Giản Nông. Trong lòng hắn nghi hoặc, huyện Thanh Thao xảy ra vụ án lớn gì mà làm cho cục trưởng phải tự mình ra trận.

Giờ phút này Tần Mục đang ở trong buổi họp ban lãnh đạo huyện, dùng ngữ khí bình tĩnh nói rõ các phương diện kinh tế của Thanh Thao đã lộ ra ưu thế, lãnh đạo đối với trong huyện phi thường chú ý, cổ vũ mọi người không ngừng cố gắng, đừng vì một chút thành tích mà tự cao tự mãn, phải nắm được hình thức tiên phong trong cải cách, đừng than khổ than khó khắn, làm cho Thanh Thao trở thành một điểm tựa trong kinh tế Đằng Long thậm chí là tỉnh Bắc Liêu.

Mặt khác Tần Mục cũng nói với mọi người, thị trưởng mở ra, tâm tư biến hóa, nhưng phải kiên trì lộ tuyến xã hội chủ nghĩa không thay đổi, cần đi theo chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, thiết thực nắm vững việc xây dựng văn minh tinh thần cho tốt. Đồng thời Tần Mục cũng dặn dò bí thư Ban kỷ luật thanh tra Thường Phúc Thu, cần ổn định vấn đề tác phong của cán bộ lãnh đạo, cần ngăn chặn tham ô hối lộ, đối với những ai bại hoại tác phong Đảng cùng kỷ luật Đảng phải giết một người răn trăm người, tuyệt không nương tay.

Đối với đoạn cuối cùng, Tần Mục luôn nhắc tới trong buổi họp, mọi người nghe mãi lỗ tai cũng nghe ra kén, buổi họp cũng hoàn toàn yên tĩnh không gợn sóng. Tần Mục nói xong quay đầu hỏi Điền Phúc Lượng có vấn đề gì cần bổ sung nữa hay không.

Điền Phúc Lượng nhìn Hà Quang Viễn, ho khan một tiếng nói:

- Về việc Chu phó cục trưởng cục xây dựng bởi vì bệnh tật mà lui hưu, tôi nghĩ nên thảo luận một chút.

Chuyện Chu phó cục Tần Mục có nghe qua. Trước mắt trong huyện đang liên tục cần làm xây dựng, cục xây dựng là một địa phương có lực nói chuyện không tệ lắm, mặt khác còn có chút du thủy thật dày, lão Chu vừa lui hưu, có sáu bảy người muốn lên vị. Trong đó tiếng hô cao nhất là dòng chính của Điền Phúc Lượng cùng Hà Quang Viễn. Rốt cục là do ai đến đảm nhiệm, đây là chuyện bài cổ tay của Điền Phúc Lượng cùng Hà Quang Viễn, Tần Mục chỉ ngồi yên xem hổ đấu. Hai người càng đấu gay gắt, Tần Mục càng ổn như bàn thạch.

- Ý của Vương phó bí thư thế nào?

Tần Mục đã đem quyền xử lý nhân sự giao vào trong tay Vương Bằng, điều này làm cho hắn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ. Hắn có nghe nói đến Tần Mục mỗi khi đỏ hồng mắt sẽ mất hết tính người, vốn cho rằng đi xuống Thanh Thao sẽ gặp cục diện nửa bước khó đi, nhưng không ngờ còn chưa tới vài ngày đã được Tần Mục xem trọng. Tuy rằng Tần Mục cũng có tính toán riêng của mình, nhưng đem quyền lợi phóng xuống trong tay cán bộ cấp dưới như vậy mặc cho ai cũng cảm thấy mắt thèm.

Vương Bằng ho khan một tiếng, đánh thái cực quyền cười nói:

- Tôi muốn nghe chút ý kiến của Điền chủ tịch cùng Hà phó chủ tịch đi. Tôi đến Thanh Thao còn chưa được bao lâu, trong nhân sự thật không quá hiểu biết, vẫn còn kém hai vị lão đồng liêu ah.

Nói xong liền uống một hớp nước.

Vương Bằng là người hiểu biết, Tần Mục cho hắn quyền lực chính là muốn hắn trằn trọc giữa Điền Phúc Lượng cùng Hà Quang Viễn, làm chim đầu đàn gợi ra mâu thuẫn giữa hai người. Biết rõ Tần Mục dùng mình làm họng súng, nhưng Vương Bằng vẫn phải làm theo ý tứ của hắn, bởi vì cảm giác nắm quyền lực thật sự rất mỹ diệu.

Điền Phúc Lượng uống hớp trà, nói:

- Tôi nghĩ khoa trưởng khoa quy hoạch Lam Thiên Lượng của cục xây dựng rất có lòng hăng hái, tuổi còn trẻ, thật dễ dàng dung nhập làn sóng cải cách, có thể nhanh chóng nắm vững công tác.

Hà Quang Viễn ho khan một tiếng, nói:

- Điểm này của Điền chủ tịch tôi không quá đồng ý. Chẳng lẽ chỉ có người của cục xây dựng mới có thể làm tốt công tác xây dựng sao? Chúng ta cần nghe nhìn nhiều mặt dung hợp nhiều phương thôi. So sánh với khoa trưởng Lam Thiên Lượng, bản thân tôi cảm thấy được ánh mắt của phó cục trưởng cục hồ sơ Trương Hiểu càng độc đáo, lại có kinh nghiệm làm lãnh đạo, hoàn toàn có thể đảm nhiệm thêm trọng trách.

Tần Mục thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai người đấu lẫn nhau. Vương Bằng nhìn thoáng qua Tần Mục, phát hiện hắn sụp mắt xuống, đã biết hắn sẽ đẩy chuyện này chậm phía sau. Đối với người có tài năng, Tần Mục không quản là thuộc phe phái nào, chỉ cần có tài là được, trước mắt Tần Mục còn chưa muốn làm quyết định, thoạt nhìn còn muốn khảo sát thêm hai người kia.

Vì vậy Vương Bằng bắt đầu làm người giảng hòa, lấy lý do Chu phó cục còn thêm một thời gian nữa mới về hưu mà đẩy chuyện này ra sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.