Ông Văn Hoa hừ một tiếng nói:
- Con còn hỏi Tuyết Lăng sao, giờ lá gan của con lớn lắm rồi, dám đem vốn lưu động và bất động sản của tập đoàn tài chính Hoa Hạ thế chấp vào cuộc khủng hoảng tài chính này. Nếu không phải Tiểu Mai vô tình nói ra, hiện tại mẹ còn không biết con trai mình và đám con dâu bày ra cục diện như vậy, ngay cả gia gia con cũng gọi điện tới, hỏi tập đoàn tài chính Hoa Hạ chúng ta rút cuộc kiếm được bao nhiêu.
Tần Mục nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi:
- Gia gia biết rồi rồi?
Ông Văn Hoa cười mắng hắn:
- Con cũng biết sợ sao? Gia gia con nói, bất kể lần này Hoa Hạ kiếm được bao nhiêu, tối thiểu cũng phải xuất ra một phần mười trợ giúp gia gia, còn nói con là tên lưu manh tài giỏi. Bây giờ mẹ mới hiểu được, thì ra mẹ chỉ là một người mù người điếc, thân là chủ tịch cũng không biết tài chính chảy về đâu, mẹ thấy mẹ nên nhanh về hưu, nhường vị trí lại cho đám tiểu tử các con.
Tần Mục sờ sờ mũi, biết Ông Văn Hoa nói lời này chẳng qua là ai thán bản thân "không đủ chăm chỉ", không chịu dạy dỗ mấy tiểu tử này, thật ra thì kể từ khi Chu Tiểu Mai Lưu Đan lên chức, Chu Tiểu Mai một tay nắm giữ phương diện Âu Mỹ, Lưu Đan quản lý các quốc gia đang phát triển ở Đông Á và Đông Nam Á, làm gì còn chỗ cho mẹ hắn bận tâm. Tần Mục nhỏ giọng nói:
- Mẹ, đợi Tuyết Lăng sinh xong, mẹ hãy chăm sóc cô ấy, tốt nhất đi Australia chơi.
Ông Văn Hoa im lặng hồi lâu, sau đó ồ lên một tiếng, hỏi:
- Con đấy, hình như đang có chuyện giấu mẹ đúng không?
Tần Mục vô cùng lúng túng, nhưng chuyện này không thể không nói, không thể làm gì khác hơn là nói cho Ông Văn Hoa, bên kia còn hai nữ nhân, sợ rằng cũng sắp sinh con trai cho Tần gia. Ông Văn Hoa vừa nghe lời này nhất thời mừng đến ngất đi, vội vàng gọi điện thoại cho Tần lão gia tử báo tin vui.
Một lát sau, Tần lão gia tử lại gọi điện tới, mắng một câu đồ ranh con, sau đó cười ha ha cúp điện thoại.
Ngoài cửa sổ trời mưa càng lúc này càng nặng hạt, Tần Mục nhìn trời mưa, tâm tư lại bay đến trên đập nước. Trận mưa này đã kéo dài một ngày. Hắn vốn định gọi điện hỏi thăm tình huống bên ngoài, nhưng suy tính hồi lâu lại không gọi đi nữa.
Tần Mục đốt một điếu thuốc, chuyện của Cửu Giang cuối cùng đã thấy rõ ràng. Rốt cuộc việc hắn sống lại có thể thay đổi lịch sử hay không, đây là ẩn số chưa có lời đáp. Từng có bộ phim tên là "Hiệu ứng hồ điệp", cho dù là nhân vật chính trở lại quá khứ giật giật cánh tay, cũng dẫn đến thay đổi khổng lồ trong cuộc đời.
- Két!!!
Cánh cửa sắt bị đẩy ra, Quách Tự Tại dưới sự hướng dẫn của nhân viên cảnh sát lao vào bên trong, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tần bí thư, mau đi với tôi đến đập nước.
Tần Mục vừa thấy thần sắc của Quách Tự Tại, cũng biết chuyện có chút không ổn. Quách Tự Tại là một người bình thản, có thể nói là rất trầm ổn, cho dù hắn thay đổi dây cung, căn bản cũng không thoát khỏi chiến tuyến của mình. Hiện tại dáng vẻ của hắn như lửa đốt đến đít, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đập nước Cửu Giang e rằng họa nhiều hơn phúc.
Nếu là nhân viên bình thường, chịu ủy khuất lớn như vậy, lại bị gọi về khẩn cấp như vậy, cho dù không cầm chút tư thái ra ngoài, cũng phải mè nheo. Một cán bộ vượt tỉnh, cũng không phải người thành phố Cửu Giang muốn làm gì thì làm, tối thiểu cũng phải áp dụng thể chế đi tiếp thu xử phạt. Với hành động thành phố Cửu Giang đã làm, lúc này Tần Mục có thể lấy điều lệ ra cự tuyệt Quách Tự Tại. Nhưng tâm tư của hắn vẫn đặt ở đập nước lớn, nghe Quách Tự Tại vừa nói như thế, cũng biết chuyện đã rất gấp gáp, tiện tay bỏ điện thoại vào trong túi áo, vừa nói vừa đi ra ngoài:
- Đi, nói tình huống cho tôi nghe xem.
Hai người lòng như lửa đốt, nhảy lên chiếc xe việt dã, lao về phía đập nước lớn. Tần Mục nghe Quách Tự Tại giới thiệu, nhất thời thở dài nói:
- Tự Tại à, lúc này cậu không nên lôi tôi ra.
Hắn nói những lời này là có căn cứ, bản thân Tần Mục là một người ngoại tộc hoàn toàn xa lạ, hiện tại bất cứ lúc nào Cửu Giang cũng có thể gặp phải tình thế nguy hiểm đập vỡ thành chìm, nên có người đứng ra gánh vác. Người này vốn là Quách Tự Tại đã làm được một nửa, cũng bởi vì hắn xuất thân từ thư ký, ngoại trừ dính chút ánh sáng của Tần Mục, vẫn chưa có chính tích rõ rệt, cho nên bản thân hắn cũng không đủ lòng tin. Nếu trong hội nghị, Quách Tự Tại nói lên một câu "phải phá đập trước thời hạn", như vậy Giang Trung Thiên rất có thể sẽ xem xét kế hoạch này. Nhưng Quách Tự Tại không nói gì, mà lôi Tần Mục ra, Tần Mục vừa đến đập nước, rất có thể có kích khởi sự ngạo mạn của Giang Trung Thiên, thật sự có thể dùng đê phòng hộ của đập nước lớn thử cường độ, đến lúc đó, sợ rằng đã muộn.
Tần Mục lắc đầu không nói thêm gì nữa, thần sắc của Quách Tự Tại liền hoảng hốt. Có câu nói, người có bao nhiêu can đảm thì sẽ có bấy nhiêu đại sản, bước đi này của Quách Tự Tại không kiên quyết, sau này cơ hội như vậy cũng không nhiều. Thật ra chuyện vô cùng đơn giản, cho dù phá đập nước trước, cũng sẽ không gặp khó khăn gì. Bởi vì, phá đập nước trước không phải là thử cường độ chống lũ của đập nước, mà là vì giải quyết ổn thỏa hơn nguy cơ của hạ du. Những lời này hoàn toàn có thể nói công khai, chẳng qua đám người Giang Trung Thiên quá để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng vì ngôn luận trước đó của Tần Mục khiến bọn họ phải tìm một cơ hội thí nghiệm đập nước, kiếm một tấm bùa hộ mệnh cho mình.
Sắc mặt Quách Tự Tại trở nên rất khó coi, trừ tiếng xe nổ và tiếng mưa to gõ lên xe, bên trong xe tựa hồ không còn thanh âm nào nữa.
Từ rất xa đã nhìn thấy bên trong sở chỉ huy tạm thời đèn thắp sáng choang, Tần Mục và Quách Tự Tại đội mưa nhảy xuống xe, căn bản không kịp mở dù nữa, cứ như vậy dẫm lên bùn lao vào bên trong. Bên trong sở chỉ huy tất cả mọi người đều đang lo lắng chờ đợi Tần Mục, mệnh lệnh liên tiếp được đưa ra, nhưng cái nào cũng là sơ tán quần chúng, xác nhận an toàn tính mạng của quần chúng.
Tần Mục vừa xông tới, không nói hai lời, trực tiếp cầm cây cọ màu vẽ một đường cong trên tấm bản đồ trước đó. Đây là tấm bản đồ tuyến đường sau khi phá đập nước, ánh mắt Vương Tường nhất thời sáng lên.
- Tần bí thư, ý của anh là, trút nước lũ vào hồ An Dương, sau đó lợi dụng hồ An Dương đi đường nhánh?
Vương Tường không chớp mắt nhìn Tần Mục.
Lúc này Tần Mục mới chào hỏi những người trong thị ủy Cửu Giang, ngoại trừ Phó Ngọc Bình, sắc mặt của những người khác đều có chút khó coi. Tần Mục đã mạo hiểm bị khai trừ nói lên chính kiến của hắn, nhưng người của thành phố Cửu Giang lại xem là chuyện không có gì to tát, nhưng bây giờ lại trực tiếp đưa người ta từ trại tạm giam ra, bất đắc dĩ để Tần Mục bày mưu tính kế, chuyện này thật sự là châm chọc lớn lao.