Nếu Tần Mục không đến còn được, nhưng biểu hiện của Tần Mục lại giống như con ngoan, muốn nhốt thì nhốt, muốn đến thì đến, vô cùng phối hợp, việc này khiến bọn họ cảm thấy mình vô cùng không hiền hậu.
Loại cảm giác áy náy này kéo dài thêm mấy phút, Giang Trung Thiên trầm thấp nói:
- Không thể đi đường này, trên con đường này có ba thôn xóa đói giảm nghèo trung ương đặc biệt chú ý, bên trong có không ít công trình bản mẫu.
Tần Mục thiếu chút nữa hộc máu, Giang Trung Thiên rút cuộc đang làm gì vậy, hiện tại đến lúc nào rồi, còn tính toán những thứ như thế. Nhưng nếu Giang Trung Thiên không lên tiếng, cũng không ai dám động, cũng động không được. Tần Mục lập tức nói:
- Như vậy đi, trên con đường này có lẽ có người của chúng ta ở gần đó, kêu hắn thông báo một chút.
Bên cạnh có người nói:
- Địa thế bên đó tương đối cao, cho nên không chuẩn bị sơ tán bọn họ. Phía bệnh viện thành phố có một đoàn công tác đang kiểm tra sức khoẻ miễn phí ở đó, nhưng liên lạc nhiều lần cũng không có bắt máy.
Tần Mục thiếu chút nữa quát lên, lúc này còn không mau chóng phái người qua đó, còn chờ cái gì? Một khi quyết định phá đập nước bên đó, căn bản không còn kịp rút lui nữa. Hắn gật đầu nói với Giang Trung Thiên:
- Giang bí thư, tôi qua đó một chuyến, tôi ở đây cũng không giúp được gì.
Những lời này của Tần Mục vô cùng đúng lúc, bây giờ là thời khắc quyết định của Giang Trung Thiên, Tần Mục lưu lại nơi này, sẽ khiến hắn rất mất tự nhiên. Bất luận đập lớn Cửu Giang có thể chống chọi được hay không, đại hồng thủy nhất định sẽ đến, hơn nữa hai thành phố còn lại truyền đến tin tức, đê điều đều có tổn hại, cho nên sự thật chứng minh, ngôn luận lúc trước của Tần Mục cũng không phải là nói chuyện giật gân, mà là sự thật có rất nhiều căn cứ.
Cứ như vậy, kêu Giang Trung Thiên ngó chừng Tần Mục phát hiệu lệnh là vô cùng không tự nhiên, vừa vặn lúc này Tần Mục lại đề xuất muốn đến thôn xóa đói giảm nghèo, Giang Trung Thiên đương nhiên cầu còn không được. Hắn vươn tay, vỗ vai Tần Mục, lớn tiếng nói:
- Chỉ cần bên cậu chưa sơ tán xong, bên tôi sẽ không hạ lệnh phá chỗ hổng kia. Thà rằng phá hủy ba huyện thành, cũng sẽ không nguy hại tính mạng dân chúng.
Những lời này rất có đại khí, nhưng Tần Mục không có thời gian truy cứu mùi vị thật sự trong lời nói của Giang Trung Thiên. Hắn chào hỏi mọi người xung quanh, vội vã chạy ra ngoài.
Quách Tự Tại đi theo phía sau Tần Mục, khi hắn lên xe nói:
- Bác sĩ Bạch cũng ở trong đoàn chữa bệnh.
Tần Mục sửng sốt, vội vàng lên xe, dặn dò tài xế lái nhanh một chút. Lúc này tâm tư của Tần Mục liền rung chuyển, Bạch Nhược Hàm, nàng thật sự đến Cửu Giang rồi, cũng nửa năm rồi, tại sao còn chưa rời đi?
Sau khi Tần Mục rời đi, Giang Trung Thiên nhìn lại một lần nữa bản đồ lưu vực, nhíu mày nghiêng đầu hỏi:
- Vương cục trưởng, anh tới nhìn xem, đại khái lúc nào đỉnh lũ sẽ chạy qua chỗ anh vẽ?
Vương Tường há mồm nói ra thời gian ước chừng, đại khái là mười hai giờ khuya. Giang Trung Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, thấp giọng nói:
- Bốn giờ, sau bốn giờ chúng ta sẽ nghênh đón đỉnh lũ lớn nhất.
Hắn xoay người, nhìn các thành viên, lớn tiếng quát hỏi:
- Mọi người có lòng tin để đập nước Cửu Giang chịu khảo nghiệm nghiêm trọng lần này hay không?
Không có ai trả lời, cũng không có ai dám nói, càng không có người bảo đảm. Giang Trung Thiên nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng dặn dò thư ký của mình mấy câu, cầm điện thoại đi vào gian phòng bên trong sở chỉ huy, bắt đầu quay số điện thoại.
Cùng lúc đó, ánh mắt cả nước cũng bắt đầu tụ tập ở Cửu Giang, đã có truyền thông bắt đầu chạy đến tỉnh Giang Bắc. Bởi vì, đập nước ở Tứ Yến vỡ đê rồi.
Ngoài cửa xe tiếng mưa rơi đã biến thành rắc...rắc..., rắc...rắc..., phảng phất như có người từ phía trên dùng thùng hắt nước xuống. Tần Mục ngồi trên chiếc xe xóc nảy, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Tài xế xe jeep xem ra là người của bên phối hợp phòng ngự, vẻ mặt vậy vô cùng nghiêm túc, Tần Mục không biết hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Xuống đập nước, chiếc xe jeep đi qua một đoạn đường quét dầu, lại đi vào một con đường nhỏ gồ ghề. Con đường này dùng gạch vụn lót đường, mưa xuống liền lộ ra bùn lầy nhớp nhúa. Tần Mục đưa cho tài xế một điếu thuốc, hỏi:
- Từ nơi này bên đến mấy thôn xóa đói giảm nghèo cần bao lâu?
Tài xế không hút thuốc, đôi môi khẽ run rẩy nói:
- Nếu tình hình giao thông tốt, đại khái khoảng nửa giờ.
Tần Mục nghe ra tài xế có vẻ lo lắng, cũng không tiếp tục hỏi tiếp, ngưng thần nhìn về phía trước, màn mưa khiến phía trước nhìn mơ hồ không rõ, đèn xe cũng không thể chiếu đi xa.
Chiếc xe lung la lung lay, trong lòng Tần Mục không khỏi cười khổ, một nơi cách thành phố Cửu Giang gần như vậy vẫn tồn tại thôn nghèo, còn là hình tượng công trình giúp đỡ, năm nào cũng chi ngân sách xuống, tại sao đến bây giờ còn nghèo như vậy? Cửu Giang, đây chính là nơi giàu có. Hắn không suy nghĩ tiếp nữa, mình không phải người ở đây, phát hỏa quá mức cũng không tốt. Nghĩ tới đây, hắn lại tự cười nhạo mình, không biết có bao nhiêu người nói Tần Mục phải thu liễm phong mang, kết quả Tần Mục chính là kẻ chuyên gây rối. Có lẽ, sau lần này, ân oán với Cửu Giang xem như hoàn toàn kết thúc.
Xe đi qua bảy tám ngả rẽ, Tần Mục cũng không phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc. Đợi đến khi con đường ngập nước chắn ngang phía trước xe, tài xế liền tắt máy, nghiêng đầu nói với Tần Mục:
- Lãnh đạo, xe chỉ có thể tới đây, còn mấy km nữa, chắc phải đi bộ, xe không lái vào trong được.
Tần Mục cẩn thận nhìn kỹ, nhất thời tức giận, sững người nói một câu:
- Vớ vẩn
Mấy km này, chỉ cần thành phố tùy tiện rút ra chút tài chính là có thể tu sửa được con đường, tại sao lại không chịu sửa. Nghi vấn này hắn không thể nói được, nếu không sẽ sờ vào xui xẻo của một số người, chỉ có thể giấu suy nghĩ vào trong lòng, đây là thôn nghèo khó gì chứ, rõ ràng là công trình thể diện của những người nào đó, là đạo cụ hiện trường cho giới truyền thông, căn bản không cần bố trí lại. Nếu có truyền thông phỏng vấn, trực tiếp kéo qua đây, thôn nghèo khó này chính là người thật việc thật.
Tần Mục cầm chiếc áo mưa trên xe, nói với tài xế:
- Được rồi, cậu trở về đi, bên kia nhân thủ không đủ.
Tài xế sững sờ một lát, cũng lấy áo mưa ra nói:
- Tôi đi công tác quen rồi, không thể đi một mình, phải hai người mới được, đây là kỷ luật.
Tần Mục giữ nắm cửa, quay đầu lại, chăm chú nhìn tài xế, thản nhiên nói:
- Hiện tại đi tới nơi rất nguy hiểm, có thể chúng ta chưa rút khỏi, nước bên kia đã tới rồi, cậu nên chuẩn bị tư tưởng.
Tài xế gật đầu nói:
- Yên tâm đi lãnh đạo, làm trong ngành này của chúng ta, tính mạng sớm đã không phải của mình rồi. Hơn nữa, tôi không dẫn đường cho ngài, ngài sẽ không nhận ra.
Nói xong, hắn giành xuống xe trước, chiếc xe vẫn nổ máy. Tai nạn trước mặt, tiết kiệm gì đó đều vứt sang một bên.