Tần Mục cũng không nói nhiều, kéo ống quần lên, lội qua mực nước cao đến mắt cá chân, cầm đèn pin tiến về phía trước.
Hai người lảo đảo, té ngã mấy lần, cuối cùng đi tới thôn nghèo đầu tiên. Nhìn trong thôn đèn đuốc sáng rực, nhưng không có bao nhiêu tiếng động, Tần Mục hét lớn:
- Vào xem xem!
Hai người xem xét mấy nhà, phát hiện bên trong rất hỗn loạn, có thể mọi người đã đi sơ tán. Tần Mục lập tức đưa ra quyết định, đi đến thôn tiếp theo.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, kèm theo gió mạnh. Khi hai người chạy tới thôn nghèo thứ hai, cho dù mặc áo mưa, cả người cũng ướt đẫm. Giống như thôn thứ nhất, nhân viên đã rút lui, chỉ có mấy con gia súc ở lại chuồng, không mang đi.
- Tần bí thư, cứ đi như vậy không phải cách hay, có thể thị ủy đã thông báo, chúng ta tới chậm rồi.
Tài xế suy đoán.
- Không đâu. Chúng ta tới đây trước, thị ủy không thể thông báo tới.
Tần Mục thầm cười lạnh, thôn nghèo quả nhiên là nghèo, ngay cả điện thoại cũng không có cái nào, không có một cái nào, thật sự làm rất đúng chỗ.
- Chỉ còn ba thôn nữa, cách nơi này chừng mười dặm, khó đi lắm.
Tài xế khuyên nhủ:
- Nếu đập nước bị phá, vậy thôn đó sẽ ngập hết, hiện tại có lẽ sắp chìm rồi.
Hắn đưa tay hứng nước mưa, lại tiếp tục khuyên giải.
Tần Mục suy nghĩ một lát, suy nghĩ của tài xế không phải không có đạo lý, mặc dù hắn nóng lòng vì dân, nhưng cũng không vô tư đến ngu ngốc xông về phía trước, kết hợp với thực tế mới là điều hắn phải suy nghĩ. Hơn nữa, hai thôn ở chỗ cao hơn đều đã sơ tán, thôn còn lại có lẽ cũng sơ tán rồi. Hắn dừng lại, hỏi:
- Xung quanh đây có chỗ nào cao không?
Tài xế trả lời ngay:
- Có. Hướng Tây Nam cách đây bảy tám dặm có một ngọn núi nhỏ, chúng tôi gọi nó là núi Lạc Mã. Trên sườn núi còn có mấy biệt thự cá nhân.
Tần Mục lập tức quyết định đi tới núi Lạc Mã. Nếu người ở đây muốn rời đi, rất có thể lựa chọn nơi đó. Hắn nặng nề vỗ vai tài xế, nói:
- Được rồi, đi tới núi Lạc Mã xem sao.
Đoạn đường ngược gió đội mưa này, thoạt nhìn giống như vô dụng, nhưng Tần Mục không hối hận, trong lòng hắn âm thầm tự nói với bản thân, nhất định phải bảo vệ tâm tư này, nếu không có tâm tư vì dân, xem ra kiếp này làm quan cũng không xứng đáng.
Hai người mới bước ra khỏi thôn, đã thấy cách đó không xa có loáng thoáng ánh đèn. Bọn họ vội vàng tiến đến, đó là hai người nông dân, người ướt đẫm nước mưa, nét mặt tràn đầy lo lắng.
Bốn người tìm căn nhà gần nhất đi vào, Tần Mục lập tức hỏi thăm chuyện trong thôn. Quả nhiên đúng như dự đoán, mọi người trong ba thôn này đã đi đến núi Lạc Mã. Nhưng lại xảy ra một chuyện không may, có một bác sĩ trong đoàn bác sĩ bị thương, nhưng người trong mấy căn biệt thự đều không cho người vào, có mấy tên hán tử cao lớn giữ cửa, trong tay cầm thiết côn. Nữ bác sĩ phải nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa truyền dịch, nhưng bọn họ nhất quyết không cho vào.
Tần Mục vừa nghe chuyện này đã vô cùng tức giận, đây là người nhà nào mà hung ác như vậy! Ngay cả bí thư thị ủy cũng đích thân lên đê lớn, tuyệt đối không phải là diễn trò, đây là mạo hiểm đặt tính mạng trên đập nước. Tai nạn trước mặt, có lực xuất lực, đây là lần đầu tiên Tần Mục thấy có người không nói đạo lý như vậy.
- Người ta nói, cho dù là Giang bí thư tới, cũng không cho vào.
Người nông dân dẫn đầu nói với Tần Mục xong, lập tức dặn dò người bên cạnh:
- Nhanh đến nhà Lương Tử lấy đồ truyền dịch và trừ độc gì đó, anh biết đặt ở đâu chứ.
- Vị bác sĩ đó giúp chúng tôi sơ tán, cái chân bị thương đã ngâm trong nước mấy giờ liền. Đồ đạc của đoàn bác sĩ đều rớt lại thôn Hạ Mã lúc sơ tán, hiện tại thôn đó cũng chìm rồi, chúng tôi chỉ có thể tới đây tìm đồ.
Người nông dân giải thích.
Tần Mục cau mày, đợi đến khi nông dân đi lấy đồ cõng một bọc nhỏ chạy đến, còn dùng vải plastic bọc hết mấy tầng, Tần Mục cũng biết vị nữ bác sĩ kia quan trọng với nông dân trong thôn như thế nào.
- Đi, đến núi Lạc Mã.
Tần Mục cắn răng ra lệnh. Đồng thời, hắn kêu tài xế trở về, báo cho sở chỉ huy của đập nước, ba thôn đã hoàn toàn rút lui, kêu bọn họ làm theo phương án đã bàn. Tài xế biết lúc này không thể kiên trì nguyên tắc, gật đầu đội mưa xông ra ngoài.
Cùng lúc đó trong bệnh viện quân khu ở kinh thành, Tần lão gia tử, Hàn lão gia tử, vợ chồng Hàn Đại Bình và Ông Văn Hoa, nét mặt lo âu, đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Vạn Phương khóc thút thít, Ông Văn Hoa phải nắm lấy hai tay nàng, không ngừng an ủi, nhưng không biết hai tay và khuôn mặt mình cũng đã trở nên tái nhợt.
- Đứa nhỏ này, bướng bỉnh gì chứ, không muốn đến Cửu Giang tìm tên Tần Mục đó sao.
Lời nói của Vạn Phương có ý trách móc, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt:
- Nếu không phải Tần Mục làm người ta lo lắng như vậy, với sức lực của Tuyết Lăng, làm sao có thể ngã xuống, lại không thể nào đứng dậy như vậy.
Vạn Phương chính là quở trách Tần Mục, Ông Văn Hoa cũng không biết làm thế nào giải thích mấy câu giúp con trai, chỉ có thể không ngừng an ủi Vạn Phương. Vạn Phương nghiêm mặt nhìn Ông Văn Hoa, nức nở nói:
- Bà thông gia, không phải tôi thích càm ràm, nhưng trẻ con phải đủ ngày đủ tháng. Tuyết Lăng mới đến tháng thứ tám, thử hỏi người làm mẹ như tôi không lo lắng sao được.
Hai vị lão gia tử đứng bên cạnh sắc mặt cũng xanh mét, im lặng không nói lời nào. Đứa nhỏ này là khế hợp thể của hai nhà, nhất định vô cùng được chú ý. Hàn Đại Bình nhíu mày, trách mắng:
- Bà nói linh tinh gì vậy, không ra thể thống gì cả.
Đừng thấy Vạn Phương ngày thường hống hách, nhưng sống với Hàn Đại Bình, vẫn phải dựa vào Hàn Đại Bình. Nghe Hàn Đại Bình quát lớn, Vạn Phương biết mình lỡ lời, kéo tay Ông Văn Hoa, muốn giải thích lại không nói ra, mặc cho nước mắt không ngừng rơi.
Ông Văn Hoa tiếp tục an ủi, bất đắc dĩ nhìn nhìn Tần lão gia tử. Lúc này Tần lão gia tử không biểu lộ thái độ không được, đây không phải lúc ra vẻ, hắn hung hăng gõ cây ba-toong xuống đất, mắng:
- Tên nhãi ranh Tần Mục này, đợi mẹ con nó bình an, xem ta có róc xương lóc thịt hắn không.
Hàn lão gia tử vẫn bảo trì tư thái bình thản, thâm trầm nói:
- Lão Tần, bình tĩnh đi, ông bao nhiêu tuổi rồi, lẽ nào chưa trải qua chút sóng gió nào?
Tần lão gia tử phun một ngụm nước bọt, mắng:
- Đây là tôi mắng cháu trai tôi, liên quan gì đến ông chứ?
Lão gia tử cũng choáng váng đầu óc rồi, không kiêng nể gì nữa.
Mấy vị bác sĩ vừa thấy hai ông lão gây chuyện, rối rít chạy tới, kêu hai lão gia tử cùng giảm nhiệt.
Lúc này Hàn Đại Bình mới trầm ổn nói:
- Chuyện này không thể trách Tần Mục, chỉ trách Tuyết Lăng quá quan tâm đến an toàn của Tần Mục. Cơn lũ hiện tại đã tàn phá đập nước của hai thành phố lớn, Cửu Giang rất có thể không chống đỡ được. Đứa nhỏ Tần Mục này cũng quá thật tâm, tại sao lại đi dính dáng vào chuyện này làm gì. Lần này xem như bị vây khốn ở Cửu Giang rồi.