- Sợ cái gì, cùng lắm con tìm mấy người...
Dương Ngọc Tân bĩu môi còn không phục, nhưng mà hắn chưa nói xong thì bàn tay Dương Hổ đã tát hắn một cái.
- Vô liêm sỉ, thật hồ đồ! Chúng ta đi đường này, tại sao dùng thủ đoạn như vậy giải quyết chứ?
Dương Hổ chỉ vào Dương Ngọc Tân và mắng:
- Con làm mất một Tần Mục, làm mất lão Tần, tiêu diệt Cao Phái, tiêu
diệt mẹ Tần Mục là Ông Văn Hoa sao? Con động tới Tần Mục thì người ta
không động vào con à, sẽ không động tới cha con, sẽ không động tới anh
của con, thậm chí sẽ không động tới em gái của con sao? Đầu óc con bị
nước vô sao?
- Cha, cha đừng nóng giận.
Dương Ngọc Điền vội vàng khuyên Dương Hổ.
Sau khi tức giận xong Dương Hổ nổi giận đùng đùng ngồi ở trên ghế sa
***, hắn đang hút thuốc. Dương Ngọc Điền nhìn qua Dương Ngọc Tân nháy
mắt, sau đó ngó ra ngoài cửa ra vào.
Dương Ngọc Tân một cái tát, trong lòng đương nhiên không phục, nhìn thấy ca ca ám chỉ, thở phì phì đi ra cửa, kéo cửa phỏng ra ngoài, đóng cửa
rất lớn.
Dương Hổ liếc mắt nhìn Dương Ngọc Tân rời đi, tức giận nói:
- Ngọc Điền, lát nữa nói cho mẹ con biết, nửa năm này không cho phép nó ra ngoài!
Dương Ngọc Điền cười khuyên bảo Dương Hổ đừng nóng giận, sau đó đổi chủ đề trên người Dương Ngọc Tân, nói ra:
- Cha, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Dương Hổ rít hai hơi, ổn định cảm xúc và nói:
- Con cảm thấy thế nào?
Dương Ngọc Điền ngồi xuống, vuốt vuốt khối ngọc thạch trên bàn trà, bóp mạnh.
- Một mặt chờ người khác phản kích đúng là không có ý nghĩa.
Dương Ngọc Điền ngón tay hơi trắng:
- Lão Tần gia thò tay đến Giang Bắc đã phá hư cân đối rồi, lão ta có thể đụng tới chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể đụng bọn họ? Huống chi, thành phố Khai Phát dù sao cũng là bên Giang Bắc này, chúng ta nên xác
định địa điểm vây quanh đi.
Dương Hổ nhắm mắt lại, không có phát biểu ý kiến.
Dương Ngọc Điền tiếp tục nói:
- Tần Mục ít tuổi, vài năm sau mới có thể xuất đầu, nhưng mà Cao Phái
này phi thường mẫn cảm. Nếu như chúng ta không giải quyết hắn, khi khu
phát triển của hắn ta ăn được ngon ngọt, không qua vài năm dù hắn không
được đưa lên cục, tư cách dự khuyết chỉ sợ cũng bắt tới tay, ngược lại
điểm này đối với cha, đối với Dương gia chúng ta là uy hiếp rất lớn.
Dương Hổ gật gật đầu, nói ra:
- Ý con là tạm thời không động Tần Mục?
- Động, đương nhiên phải động, nhưng mà cũng chỉ làm dáng mà thôi, cho
dù bị Tần Mục giáo huấn, chỉ cần chúng ta cầm khâu trung gian của bọn
họ...
Dương Ngọc Điền cười lạnh:
- Tần gia chủ hệ thời kì giáp hạt, những người phụ thuộc thì thấy Tần
gia lão đầu vẫn còn và gia gia vẫn còn, có lẽ rất rõ ràng nên quăng về phía sai, nhất là có cha trấn thủ, so với Tần Mục còn nắm chắc hơn quá
nhiều.
Dương Hổ cười nhạt, hít một hơi, nói:
- Như vậy là không đủ. Chuyện Cao Phái cha sẽ xem, nhưng mà bên Tần Mục
cũng không thể buông lỏng, ít nhất phải làm thanh danh của hắn thối một
chút, ở kinh thành không được nữa, dù sao có Tần lão đầu còn thì có ít
người dựa vào chúng ta. Nhưng nếu thanh danh Tần Mục bị xấu đi, hơn nữa
có một ít chuyện khiến bọn họ thất vọng, động tác của chúng ta nhẹ hơn
nhiều.
Dương Ngọc Điền gật gật đầu, cân nhắc nói:
- Nhị thúc Ngọc Hải bên kia hình như náo ra mâu thuẫn với Tần Mục ở kinh thành, con thấy nên cho nhị thúc so chiêu với Tần Mục đi.
Dương Hổ gật đầu nói:
- Ngọc Hải làm việc xúc động, nhưng ở kinh thành mấy năm nay kinh doanh
không tệ, nói cho hắn đi thôi, con cũng chiếu cố một chút.
Dương Ngọc Điền gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Cửu Giang bên này Quách Tự Tại là gió đầu tường không có lập trường,
con thấy nên tranh thủ một chút, cho dù không dựa vào chúng ta thì loại
người chỉ dựa vào người phía sau nâng lên như hắn, chúng ta cũng không
cần để ý hắn.
Dương Hổ gật gật đầu đồng ý, cha con bọn họ lúc này sắp xếp với nhau xong. Lúc này Dương Hổ mới lộ ra bộ dáng làm cha, dò hỏi:
- Em con chưa về sao?
Sắc mặt Dương Ngọc Điền buồn bã, cười lớn nói:
- Cha, việc học của em gái đang khẩn cấp, cha cũng biết nước Mỹ bên kia khác với chúng ta mà.
Dương Hổ hừ một tiếng, nói ra:
- Con chỉ nói chuyện cho nó, đến lúc đó nếu gặp chuyện không may, xem con bàn giao thế nào.
Tiếng pháo nổ lại vang lên, nhưng mà chỉ là những tiểu hài tử đang náo
tết mà thôi chạy đi ra ngoài vừa nhảy vừa cười. Dương Hổ chậm rãi nhắm
mắt lại, nói ra:
- Đi thôi, đồng lửa cần có con chủ trì, đừng làm cho bọn họ huyên náo quá hung, như vậy không tốt.
Lễ mừng năm mới được nghỉ vài ngày, Tần Mục buổi sáng lái xe đi dạo, bái phỏng các lãnh đạo trực tiếp trong bộ tin tức, chào hỏi lãnh đạo, chỉ
cần ở kinh thành này có chút quan hệ thì hắn đều chạy một lần, thùng xe
Audi nhét đầu quà, các loại thuốc và rượu chuẩn bị không ít, một ngày
này cũng không còn thừa bao nhiêu.
Hàn Tuyết Lăng mùng hai tết phải trở về quân đội Ký Nam, Tần Mục nhét
đầy vào xe của nàng, bảo nàng vấn an Chu quân trưởng thay mình. Lần này
Hàn Tuyết Lăng lần đầu biểu hiện lưu luyến không rời, cầm chặt tay Tần
Mục và không muốn lái xe đi.
Tần Mục lại liên hệ Quý Thu, nói có người muốn gặp thấy hắn, chuyện này
khiến nội tâm Quý Thu buồn bực. Lúc Quý Thu cùng Thn Mục đi vào đại viện Tần gia và thấy vệ binh đạn lên tay cầm súng ở cửa, dù Quý Thu là lão
luyện quan trường cũng thiếu chút nữa chân nhũn ra té xuống đất.
Tần lão gia tử, đây là truyền kỳ chiến tranh giải phóng! Thời điểm Quý
Thu cùng Tần lão gia tử ở chung một mình, thần thái của hắn câu nệ như
tiểu hài tử. Lão gia tử sắc mặt hòa ái nói một ít chuyện phiếm với hắn,
ngược lại cũng không có chỉ thị gì, nhưng Quý Thu biết rõ đây là một
bước mạnh của hắn, không phải ai cũng có thể nói chuyện với lão gia tử.
Lão gia tử về sau nói chuyện với Tần Mục, cũng tán thưởng ánh mắt của
Tần Mục không thôi, nói Quý Thu là nhân tài, có thủ đoạn có suy nghĩ,
chỉ có một chút không tốt chính là không thể dung người. Người như vậy
mà ngồi vào vị trí lãnh đạo, chuẩn bị cho tốt đội quân bọc thép để ngăn
cản đáp trả, gây chuyện không tốt còn khiến lòng người chia năm xẻ bảy.
Tần Mục cũng chấp nhận, Quý Thu chạy đi mời Tần Mục một bàn tiệc, hắn
bàn với Quý Thu một lần.
Hắn không có bày ra tư thái lãnh đạo gì, mà là phân tích với Quý Thu về
thế cục Đằng Long, hắn chỉ nói với Quý Thu một điểm, Đằng Long là thành
thị trọng yếu, hai thị trấn bên dưới của nó rất quan trọng với Bắc Liêu. Hai thị trấn này là Thanh Thao Lan Trữ, Tần Mục trong lời nói đó là hai cơ sở kinh tế, Quý Thu tới đó không cần quan tâm suy nghĩ của người
khác, chỉ cần nhẫn tâm mà làm, vấn đề khác không còn là vấn đề.
- Đằng Long thiếu một người lãnh đạo thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, bằng không tốc độ kinh tế sẽ tăng lên gấp đôi.
Tần Mục cuối cùng bình một câu. Quý Thu nghe ra ý của Tần Mục, trong nội tâm biết rõ phải chỉnh đốn và cải cách thành phố Đằng Long.